Tần Minh quen đạo diễn Phùng ư?
Tần Minh không quen, nhưng sau khi đạo diễn Phùng mời anh đi vào phòng khách, anh đã hiểu ra.
Hầu Khánh và Thích Vân Đông đang ở đây.
Thì ra hai người đều quen biết đạo diễn Phùng, hôm nay tới đây để bàn chuyện đầu tư cho kịch bản mới.
Dù sao thì tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ cũng có một vài công ty giải trí ở thành phố Quảng, tuy không ký hợp đồng với diễn viên, nghệ sĩ, nhưng kênh quảng bá trên toàn cầu vô cùng mạnh mẽ, có sức ảnh hưởng rất lớn trong giới điện ảnh.
Thật ra lúc Tần Minh vào phòng, Hầu Khánh đã trông thấy.
Ông ta cũng là người tinh ranh, biết Tần Minh đang giận dỗi Thường Hồng Hi.
Ông ta cảm thấy trường hợp này cực giống con trai và ba giận nhau vì một người phụ nữ, không thể cho qua trong một chốc một lát.
Vì thế, Hầu Khánh phải thỏa mãn địa vị và đãi ngộ dành cho ông chủ của Tần Minh, nhưng lại làm bộ chuyện này không liên quan gì đến mình.
"Ôi chao, đây chẳng phải là cậu Tần sao?" Hầu Khánh còn cả gan đứng dậy chào hỏi Tần Minh trước Thích Vân Đông.
Thích Vân Đông nhưởng mày.
Mặc dù ông ta là tổ trưởng phụ trách sản nghiệp trên tỉnh, là cấp trên của tổ trưởng Hầu Khánh ở thành phố Quảng, nhưng hiện giờ Hầu Khánh là người thân cận bên cạnh Tần Minh, có thể thăng chức bất cứ lúc nào.
Vì vậy, ông ta đành nhịn.
Thích Vân Đông là người thứ hai lên tiếng: "Cậu Tần cũng tới rồi!"
Tần Minh nhìn qua cũng biết có lẽ hai người này đã đánh tiếng trước với đạo diễn Phùng.
Anh cũng không xã giao khách sáo với họ, hờ hững đáp lời.
Cảnh tượng này khiến đạo diễn Phùng Đại Cương và Đào Thanh Thanh nhìn mà sững sờ.
Trong giới thượng lưu thành phố Quảng, ai mà chẳng biết giám đốc Hầu và sếp Thích thương nhân cực kỳ giàu có ở tỉnh Quảng? Cả hai đều đại diện cho danh gia vọng tộc ở thành phố Quảng, sở hữu tài sản mấy chục tỉ.
Vậy mà họ lại đứng dậy đón tiếp Tần Minh, còn gọi anh là cậu Tần?
Tần Minh tầm hai mươi tuổi, có xứng với chữ "cậu" này không?
Song người ta cư xử khiêm nhường và lễ độ như vậy, đủ thấy thân phận của Tần Minh không đơn giản.
Đào Thanh Thanh nhớ lại cảnh lúc nãy mình quát Tần Minh, bảo Tần Minh cút ra ngoài.
Bây giờ cô ta chỉ cảm thấy mặt nóng như lửa đốt.
Mấy diễn viên hóng chuyện bên cạnh cũng đỏ mặt tía tai.
Phải làm sao đây? Khi nãy họ đã đắc tội Mộc Tư Thuần và Tần Minh.
Tuy Đào Thanh Thanh là nữ minh tinh nổi tiếng trong giới, nhưng chẳng là gì trước mặt nhà tư bản.
Hầu Khánh và Thích Vân Đông biết Mộc Tư Thuần, cũng chào hỏi niềm nở.
Mộc Tư Thuần đáp lại bọn họ, sau đó kéo tay Tần Minh: "Anh rể, thì ra anh đã chuẩn bị từ trước hả? Anh xấu quá, sao không nói với em? Trước kia có tin đồn anh quen giám đốc Hầu, quả nhiên là sự thật.
Nhưng anh quen Thích Minh Huy không phải sao? Còn thân thiết với sếp Thích cơ à?"
Tần Minh cười gượng: "Nói sớm mất vui"
Mộc Tư Thuần vui vẻ cong cảnh môi: "Anh rể đỉnh thật đấy! Em cứ tưởng mình đã lừa được anh, thì ra anh đã biết trước, hi hi hi.
Haiz, nhưng mà như thế này chẳng phải là em dựa vào quan hệ trong nhà sao?"
Tần Minh liếc cô ta: "Anh không phải người nhà họ Mộc."
Mộc Tư Thuần gật đầu: "Đương nhiên anh là rể nhà họ Mộc chúng ta.
Nhưng anh cưng chiều em thì em đành thản nhiên tiếp nhận vậy.
Anh rể, em không muốn diễn vai nữ chính, em muốn diễn vai phụ thôi.
Dù sao bộ phim này cũng là tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng, được nhiều người chú ý.
Nếu em diễn tệ thì con đường làm minh tinh đứt gánh đó!"
Tần Minh nói: "Anh có thể quyết định cho em diễn vai nào chắc? Đạo diễn mới là người quyết định."
Mấy nam minh tinh thanh tú và các ông chú siêu ngầu đều nhìn Mộc Tư Thuần bằng ánh mắt hâm mộ, hâm mộ cô ta có anh rể tốt, được chọn vai diễn tùy thích.
Sao bọn họ lại không có anh rể tốt như vậy chứ?
Có điều, cậu Tần cũng khiêm tốn quá nhỉ?
Thân phận của cậu ta khiến ông trùm tài chính của thành phố Quảng cũng phải đối xử khiêm nhường, nhưng cậu ta lại mặc quần áo bình thường, dùng điện thoại tầm một nghìn tệ, đi giày Warrior.
Đạo diễn Phùng mời thuốc lá mà cậu ta cũng không hút.
Thật khác người.
Bọn họ đang vắt óc suy nghĩ xem lát nữa phải cứu vãn thiện cảm rơi rớt hồi nãy bằng cách nào.
Đào Thanh Thanh là người thẳng thắn nhất, lập tức tìm Tần Minh xin tha thứ: "Anh Tần, lúc, lúc nãy tôi bị lừa nên nhất thời hồ đồ.
Giờ tôi nghĩ lại thì thấy anh phân tích rất giỏi.
Nhất là anh phát hiện son của nhóm Tiểu Na, còn nhận ra màu son.
Quá thần kỳ luôn! Mấy đứa con gái tụi tôi còn không biết hết tất cả.
Nhất định là anh Tần rất hiểu phái nữ chúng tôi."
Tần Minh cười ha hả, hờ hững đáp: "Thôi, tôi không so đo với cô.
Làm người đừng trái lương tâm.
Đào Thanh Thanh cậy mình xinh đẹp, bèn sản lại gần Tần Minh và đưa cho anh một tấm danh thiếp: "Tại anh Tần không hiểu tôi thôi, thật ra tôi cũng có nhiều ưu điểm lắm.
Nếu anh Tần muốn hiểu rõ hơn về tôi, lúc nào tôi cũng rảnh hết."
Tần Minh híp mắt, nhận danh thiếp một cách bị động.
Anh chưa kịp xem, Mộc Tư Thuần đã giật lấy, xé rách.
Cô ta tức tối nhìn Đào Thanh Thanh chòng chọc, đồng thời quát khẽ: "Cô làm gì thế? Anh rể tôi là hoa đã có chủ, gái già như cô cút sang một bên." "Tôi, tôi là gái già ư?" Đào Thanh Thanh đỏ mặt tía tai vì bị mắng, nhưng không dám nổi giận.
Lần này cô ta càng bẽ mặt hơn, cực kỳ tức giận, bèn mượn cớ đi WC.
Tần Minh quở trách: "Em đừng được nước lấn tới.
Chẳng phải cô ấy lấy lòng chúng ta sao?"
Mộc Tư Thuần thở phì phò: "Không phải đâu.
Anh rể ngày càng ưu tú, thu hút nhiều ong bướm.
Em phải coi chừng anh thay chị em.
Anh không được ngoại tình đầu nhé!"
Tần Minh cười gượng, chẳng biết suốt ngày con bé này nghĩ cái gì nữa.
Chuyện tiếp theo đơn giản hơn nhiều.
Những diễn viên được mời tới đây đều đã qua sàng lọc.
Sau khi thử vai và thảo luận kịch bản, hầu hết mọi người đều nhận được một số vai phụ quan trọng.
Mộc Tư Thuần cũng chọn vai diễn tùy thích, nhưng cô ta nhát gan, không dám diễn vai chính nên chọn một vai phụ.
Mặc dù Đào Thanh Thanh là nữ minh tinh hạng hai, nhưng vốn dĩ cũng là phận vai phụ.
Kết quả, cô ta bị Mộc Tư Thuần cướp mất vai diễn, phải nhận một vai không hay lắm.
Đào Thanh Thanh hậm hực, cho rằng Mộc Tư Thuần nhằm vào mình.
Trong khi đó, Tần Minh thảnh thơi uống trà cùng Hầu Khánh và Thích Vân Đông.
Thích Vân Đông nói: "Cậu chủ, thật ra tối nay chúng tôi đến đây, bàn chuyện đầu tư điện ảnh với đạo diễn Phùng chỉ là mục đích phụ
Hầu Khánh bổ sung: "Tìm cậu mới là mục đích quan trọng."
Với thủ đoạn của hai người họ, Tần Minh chẳng thấy lạ khi họ tìm được mình.
Anh lên tiếng: "Ba nuôi tìm tôi phải không?"
Hai người nhìn nhau, thầm nghĩ cậu chủ cũng biết rõ ghê.
Thích Vân Đông trả lời: "Đúng vậy.
Tối nay, ông Thường hẹn người tổng phụ trách và tổng thanh tra sản nghiệp vùng Đông Nam Á, cùng thành viên hội đồng quản trị và đại biểu thương nghiệp các quốc gia gặp cậu chủ, thời gian là ngày mai.
Nhưng ông ấy nghe nói tháng này cậu toàn làm thuê ở thư viện để theo đuổi một cô gái.
Ông ấy rất tức giận, nói cậu lãng phí thời gian."
Tần Minh hừ mũi: "Ông ấy không nhận sai, tôi không cúi đầu, chỉ đơn giản vậy thôi."
Hầu Khánh lau mồ hôi trán.
Ngoài Tần Minh ra, không còn ai có thể vì tình yêu trai gái mà yêu cầu Thường Hồng Hi nhận sai.
Nhưng công việc của bọn họ là khuyên bảo
Tần Minh.
Thích Vân Đông đẩy kính: "Cậu chủ, đây là cơ hội hiếm có, tập hợp biết bao nhiêu người như vậy không phải chuyện dễ.
Tập đoàn kinh doanh lớn, cũng giao thiệp với nhiều quốc gia và khu vực.
Nếu như sau này cậu mới gặp họ thì e là không ổn lắm.
Dù sao ông Thường đã quản lý tập đoàn bao nhiêu năm qua, rất nhiều người được ông ấy đề bạt.
Ai cũng là nhân viên lâu năm của ông Thường, được ông ấy đích thân tiến cử.
Hiệu quả không tầm thường"
Hầu Khánh cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy.
Thừa kế nghiệp ba là lẽ hiển nhiên, nhất là bây giờ Thường Hoan đã bị cậu đánh bại.
Cậu có tỉ lệ thắng cao nhất, phải cố gắng ổn định tình hình trước khi kẻ địch phản công"
Hai người nói rất có lý.
Trung tâm quyền lực của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ không nằm ở Hoa Hạ, nhưng châu Á chắc chắn là khu vực yên ổn nhất.
Nhân lúc Thường Hồng Hi còn sống, Tần Minh có thể tiếp nhận suôn sẻ, tuyệt đối có lợi cho anh.
Tần Minh ngẫm nghĩ rồi cất lời: "Thôi được, ngày mai bảo Tiểu Dĩnh lái xe đến đón tôi."
Màn đêm buông xuống, trong một căn phòng tối thuộc tòa nhà nào đó ở thành phố Quảng, máy tính kêu "tỉnh", nhận được một tin nhắn: "Ngày mai hành động.".