Sáng hôm sau, Tần Minh đang ăn quấy ở cạnh cổng trường đại học thì một chiếc xe RollsRoyce dáng dài màu vàng dừng bên cạnh anh.
Tổng Dĩnh rất vui vì Tần Minh sắp trở lại.
Một tháng nay, ngày nào Tần Minh cũng làm thuê ở thư viện cùng một cô gái.
Ai cũng cho rằng anh làm vậy để tán gái, thậm chí trong nội bộ tập đoàn có một số người bất mãn với hành động của anh.
Nhưng chỉ có một mình Tống Dĩnh tin tưởng Tần Minh, anh đang kiên trì giữ vững nguyên tắc của mình.
Cuối cùng Thường Hồng Hi đứng ngồi không yên, đành phải bảo Hầu Khánh và Thích Vân Đông khuyến Tần Minh trở về.
Thoạt nhìn có vẻ như Tần Minh không chống đỡ được nữa, chủ động về trước, nhưng thật ra là Thường Hồng Hi thua trận.
Bề ngoài là Tần Minh bị áp đảo, song thực tế là anh đã có thể đứng vững trước mặt Thường Hồng Hi.
Tống Dĩnh ngồi cạnh Tần Minh, lên tiếng: "Thưa cậu chủ, ông Thường và tất cả những người phụ trách sản nghiệp vùng Đông Nam Á đang chờ cậu ở trang viên Nam Sơn.
Ngoài ra, tổ trưởng các thành phố ở tỉnh Quảng cũng tham dự buổi họp mặt lần này.
Đây là tài liệu về tất cả những người phụ trách sản nghiệp thuộc các quốc gia vùng Đông Nam Á.
Hiện tại, bọn họ đang chịu sự quản lý chung của Song Shan Ti Cha giám đốc điều hành tối cao ở Thái Lan.
Song Shan Ti Cha là thuộc hạ cũ của ông Thường.
Ngày xưa, ông Thường bị tập kích ở Thái Lan, ông ta đã xả thân cứu ông Thường Ông ta rất giỏi quản lý nhân sự, bao năm qua làm việc ở Đông Nam Á rất tốt."
Tần Minh cầm máy tính bảng.
Thông tin, mối quan hệ, gia cảnh, một số việc từng làm, địa vị xã hội ở địa phương...!của từng người đều được liệt kê trong này.
Tần Minh cảm thấy nội dung tài liệu còn chi tiết hơn trước đây.
Anh khen ngợi: "Cô làm tốt lắm.
Nội dung phong phú, còn có cả một số việc bọn họ từng làm, tiện cho tôi phản đoán tính cách và nhược điểm của bọn họ."
Tống Dĩnh vui vẻ cong khỏe mỗi: "Đây là việc tôi phải làm."
Tần Minh vừa đọc vừa hỏi: "Tình hình ba nuôi tôi thế nào?"
Tống Dĩnh trả lời: "Sức khỏe ông Thường ngày càng kém, vì vậy ông ấy rất sốt sắng chuyện cậu chủ thừa kế"
Tần Minh hỏi tiếp: "Bên Mỹ không có động tĩnh gì sao?"
Tống Dĩnh lắc đầu: "Triệu Tinh làm ầm lên, hội đồng quản trị tối cao đang bàn bạc xem có nên phủ quyết quyết định của ông Thường hay không.
Nhưng Mine Hathaway và Phùng Đông Tường đều phản đối."
Triệu Tinh là người vợ đã cắm sừng Thường Hồng Hi, cũng là "trợ thủ" gián tiếp giúp ông ấy giành được sự giàu sang ngang trời.
Đương nhiên, bà ta cũng là kẻ địch đáng gờm nhất của Tần Minh trong tương lai.
Tần Minh tò mò hỏi: "Hội đồng quản trị tối cao gồm những ai? Có ảnh hưởng nhiều tới quyết định của ba nuôi tôi không?"
Tổng Dĩnh bỗng vấp phải khó khăn: "Ừm...!Cậu chủ, vấn đề này vượt quá quyền hạn trong nội bộ tập đoàn mà tôi có thể tiếp xúc.
Tôi khó mà giải thích rõ cho cậu.
Hai năm trước, sức khỏe của ông Thường không có vấn đề gì, không ai rung chuyển được ông ấy.
Tuy nhiên, bây giờ ông Thường bệnh nặng, bọn họ mới cả gan từng bước đưa ra ý kiến phản đối.
Nhưng người phụ trách sản nghiệp các nơi đều khá nghe lời ông Thường, không phá rối.
Chỉ e cậu chủ xảy ra chuyện, người phụ trách các nơi không ai ủng hộ và giúp đỡ cậu, bọn họ có thể làm mưa làm gió."
Tần Minh nhưởng mày.
Tại sao cơ quan cấp cao của một xí nghiệp lớn hiện đại hóa, một tập đoàn đẳng cấp thế giới lại cổ hủ, lạc hậu như vậy?
Tần Minh đọc sơ qua thông tin về người phụ trách sản nghiệp vùng Đông Nam Á xong, thấy rằng phần lớn cấp dưới đều có xuất thân khá bình thường, hoặc là người chán nản vì hoài bão không thành nhưng rồi được trọng dụng và đề bạt, cần cù cẩn thận.
Mà tổ trưởng tổng của những người này đều giỏi vô cùng, xứng tầm một thủ lĩnh xuất sắc, dẫn dắt một nhóm đàn em thực dụng chăm chỉ làm việc.
Điều này khá giống bên Hoa Hạ, người có năng lực và dã tâm luôn có địa vị cao hơn.
Không lâu sau, Tần Minh đã tới trang viên Nam Sơn khu nghỉ dưỡng tránh nóng sang chảnh nhất thành phố Quảng.
Hôm nay, trang viên Nam Sơn không có khách.
Một nhóm vệ sĩ đông đảo chạy bộ theo RollsRoyce, tới một khoảng sân phong cách giả cổ.
Quản lý trang viên Nam Sơn Mã Thiệu Phó và một trong bốn vị nguyên lão của tập đoàn là Phùng Đông Tường đã chờ sẵn.
Phùng Đông Tường chủ động bước đến mở cửa xe cho Tần Minh.
Sau khi nhìn thấy Tần Minh, tên này lại nhìn Tống Dĩnh với vẻ oán giận.
Sau này ông ta mới biết Tổng Dĩnh nhặt ví về cho Tần Minh, làm cho kế hoạch "chịu khổ" của ông ta thất bại.
Phùng Đông Tường hơi kh người và nói: "Cậu chủ, ông Thường đang chờ cậu."
Tần Minh chỉ vào ông ta: "Ông Phùng, ông ném ví của tôi, tôi còn chưa tính sổ với ông đâu."
Phùng Đông Tường kh người thấp hơn: "Cậu chủ chịu trở về, nếu cậu muốn trừng phạt tôi thì tôi không có ý kiến gì."
Tần Minh vỗ vai ông ta: "Trừng phạt ông chẳng có gì thú vị.
Nói chung là ông hãy nhớ rằng ông nợ tôi."
Tần Minh đi vào sân thì thấy Thường Hồng Hi ngồi trên xe lăn.
Ông ấy vẫn già nua, tóc đã rụng hết, hốc mắt trũng sâu, tay cắm ống dẫn.
Ông ấy mang dáng vẻ của một người bệnh tình nguy kịch đã gần đất xa trời.
Tần Minh nhìn bộ dạng của ông ấy mà lòng xót xa.
Anh gọi: "Ba nuôi..."
Thường Hồng Hi chậm rãi cất lời: "Con không trách ba nữa hả?" "Trách chứ, nhưng con có thể tha thứ." Tần Minh lắc đầu, vừa đi tới chỗ ông ấy vừa nói: "Chỉ cần Hải Đường vẫn còn trên trái đất này, con có thể tìm được cô ấy."
Thường Hồng Hi đáp: "Ha ha, cô ấy là một cô gái tốt.
Mặc dù ba mới gặp cô ấy một lần, nhưng có thể thấy sự ra đi của cô ấy có lợi cho con.
Đây cũng là sự lựa chọn của cô ấy, con đừng phụ lòng người ta."
Tần Minh không hiểu ra sao: "Chẳng phải ba ép cô ấy đi sao?"
Thường Hồng Hi lắc đầu: "Nếu hội đồng quản trị tối cao có thêm vài người ủng hộ con thì ba sẽ không chia rẽ hai đứa.
Quả thật để tranh thủ một vài sự ủng hộ, cô ấy tạm thời bỏ đi là quyết sách có lợi cho cả hai.
Nhưng sau này con có thể tìm cô ấy về.
Đó cũng là một cách bảo vệ sự an toàn cho cô ấy.
Thanh niên không chịu nổi nỗi khổ biệt ly thì nói gì đến tình yêu đích thực?"
Tần Minh chấn động.
Không chỉ một lần anh nghe nói hình như người có thể vào hội đồng quản trị tối cao trong nội bộ tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ có thể lực rất lớn, còn ảnh hưởng tới chuyện giữa anh và Nhiếp Hải Đường
Tần Minh hỏi: "Trong hội đồng quản trị tối cao gồm những ai vậy ba? Hậu duệ của người sáng lập tập đoàn ư?"
Thường Hồng Hi chậm rãi ngẩng đầu, nhằm mắt nghỉ ngơi.
Mãi lâu sau ông ấy mới lên tiếng: "Người sáng lập tập đoàn đã qua đời từ lâu, người cầm quyền cũng đã đổi mấy đời.
Rất lâu về trước, tập đoàn do thế lực của từng gia tộc nằm giữ.
Họ tranh quyền với nhau, bao gồm cả ba.
Trong mắt họ chỉ có kẻ cắp.
Trong mấy chục năm ba quản lý tập đoàn, ba đã tiêu diệt hàng loạt thế lực của các gia tộc trong hội đồng quản trị tối cao.
Vốn dĩ ba muốn dọn sạch toàn bộ hội đồng quản trị tối cao, nhưng rắn chết vẫn còn noc.
Tần Minh nghe xong, cảm thấy lịch sử thật lâu đời.
Anh lên tiếng: "Tống Dĩnh không nói với con mấy chuyện này!"
Thường Hồng Hi bật cười: "Muốn tìm hiểu nguồn gốc của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ thì xa xôi quá, ba định chờ đến khi ba trăm tuổi sẽ lưu giữ lại cho con bằng hình thức sách hoặc video."
Thường Hồng Hi nhìn đồng hồ treo trên tường và nói: "Còn một ít thời gian, ba sẽ nói cho con.
Kẻ địch đáng gờm nhất của con trong tương lai là hội đồng quản trị tối cao...".