Ở biên giới Ba Lan, trên đường chính của một biệt thự tại thị trấn nhỏ ở Slovakia, năm chiếc Hummer nhanh chóng khởi động chạy khỏi khu vực này.
Thường Tuấn Đông tức giận ném chiếc điện thoại liên lạc với cấp dưới đi, bởi vì người của Tần Minh đã tra được vị trí của anh ta thông qua vệ tinh mini.
"Go, go, go, get out here."
Thường Tuấn Đông điên cuồng ra lệnh cho cấp dưới, bởi vì thế lực của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ trải rộng khắp thế giới, tuy Ba Lan đã từng là trận địa của anh ta, nhưng bây giờ đã bị chèn ép gần hết rồi, hơn nữa, có một thượng tướng địa phương có thể lực ở cả chính trị và quân sự, còn là thành viên của hội đồng quản trị chỉ mong Thường Tuấn Đông chết, một khi nhận được tin tức, nhất định ông ta sẽ điều động lượng lớn quân sĩ tới bắt anh ta.
Viu! Năm chiếc Hummer vừa mới lên đường đã thấy một quả tên lửa phi thẳng xuống đâu.
"Oh, shit." Thường Tuấn Đông và đảm cấp dưới của anh ta thấy quả tên lửa bay về phía biệt thự liền chửi thề, bởi vì khoảng cách quá gần.
Ầm! Tên lửa rơi xuống ngay giữa biệt thự, vụ nổ lớn và sóng xung kích trực tiếp hất năm chiếc Hummer rơi xuống sông, thị trấn nhỏ lập tức ngập trong biển lửa và hoảng loạn.
Hôm sau, Ba Lan phát sóng một tin tức quốc tế, Ba Lan vừa bắt giữ một nhóm khủng bố có ý đồ tạo ra hỗn loạn trong lãnh thổ nước mình, vì thế chính quyền Ba Lan được dân chúng nhiệt liệt ca ngợi.
Mà ở thành phố Quảng Hoa Hạ lúc này.
A Long kiểm tra một lượt, thấy tất cả b đều cùng một loại, điểm quan trọng để khiến b dừng đếm ngược chính là sợi dây ẩn giấu sâu bên trong b, sau khi cẩn thận cắt bỏ sợi dây, anh ta thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán, hướng dẫn mọi người gỡ những quả b khác.
Trong mấy phút, mười mấy cấp dưới nhanh chóng học được thao tác của A Long, cắt hết dây ẩn trong b, có kinh mà không hiểm khiến toàn bộ đồng hồ đếm ngược của b dừng lại, cuối cùng cũng đã vượt qua nguy cơ lần này.
Tần Minh vỗ A Long đang đầu đầy mồ hôi, nói: "Làm tốt lắm."
Sau đó anh quay lại nhìn chằm chằm Mã Thiệu Phó, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ông Mã...!"Cậu chủ...!Tôi không thể chối bỏ sai lầm của mình." Mã Thiệu Phó lập tức cúi người chín mươi độ, xót xa nói: "Chuyện lần này là do sự sơ suất, cậu chủ muốn trách phạt thế nào thì tôi cũng không dám ý kiến nửa lời."
Tần Minh cũng hơi khó xử khi thấy Mã Thiệu Phó như vậy, trước kia ông ta là thành viên của đội ám sát, có không ít công lao, tuổi đã cao vẫn còn quản lý ít tài sản cho tập đoàn, cán bộ Chu Vũ mới được đề bạt có quan hệ khá tốt với ông ta, dù gì cũng phải chú ý đến thể diễn.
Nhưng xảy ra chuyện cả trang viên Nam Sơn bị gài b, vô cùng nghiêm trọng, không trách phạt thì cũng khó khiến mọi người phục, với tư cách là một người lãnh đạo, vấn đề không quản lý được cấp dưới của mình rất nghiêm trọng, khiến nhiều người tâm phục cũng rất quan trọng.
Tần Minh suy nghĩ một lát rồi nói: "Ông tạm thời nghỉ ngơi một thời gian đi, Tiểu Dĩnh tìm người thay thế công việc của ông Mã" "Vâng." Mã Thiệu Phó không ý kiến gì, Tân Minh cách chức ông ta, nhường việc làm béo bở trông coi trang viên Nam Sơn và viện điều dưỡng Nam Sơn này cho người khác, để ông ta chờ sắp xếp khác đã là rất nhân nghĩa rồi.
Còn về sau này sắp xếp thế nào, Tần Minh không nói gì, giữ lại để xem xét, những người khác cũng không tiện hỏi, chỉ có thể tự mình phát huy trí tưởng tượng, căn cứ theo lệ cũ là cách chức rồi đợi xử phạt.
Đây là chỗ hơn người của Tần Minh, chờ khi đầu sóng ngọn gió qua đi, sự bực dọc của mọi người đối với chuyện hôm nay cũng bớt đi phần nào, không còn nhiều ý kiến nữa, vậy việc xử lý Mã Thiệu Phó như thế nào sẽ có nhiều chỗ để thương lượng, không vấp phải phản đối quá lớn.
Lúc này, Tống Dĩnh cầm điện thoại lên xì xà xì xồ nói một đống tiếng nước ngoài.
Sau khi gọi điện xong, cô ta đi đến bên cạnh Tần Minh nói: "Cậu chủ, đã bắt được người rồi, nhưng bị thương do vụ nổ.
Ý của sĩ quan Jordan là nếu chúng ta muốn người, thì phải trao đổi bằng một mỏ vàng ở núi Mặc Cách." "Sĩ quan Jordan?" Tần Minh không có chút ấn tượng nào với người này.
Tống Dĩnh đưa máy tính bảng cho anh thấy một số thông tin về thân phận của sĩ quan Jordan, Jordan Serchiak, là một thượng tướng quyền cao chức trọng ở Ba Lan, thật ra cũng là một thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ, vị trí của thượng tướng Jordan trong tập đoàn được thừa kế từ bố ông ta nguyên soái Wiekszy.
Vừa rồi, sau khi Minh biết được vị trí của Thường Tuấn Đông đã lập tức bảo Tổng Dĩnh chia sẻ cho người bên chi nhánh Ba Lan, yêu cầu mau chóng triển khai hành động bắt người, kết quả vị thượng tướng quân phiệt kia cũng biết tin, đi trước một bước bắt được Thường Tuấn Đông, cũng lấy đó làm điều kiện trao đổi.
Tần Minh nghĩ một cái mạng nhỏ của Thường Tuấn Đông không đáng giá đến một mỏ vàng, nhưng Tần Minh không gật đầu ngay, bởi Thường Tuấn Đông có thể sẽ bỏ mạng vì lý do này.
Tần Minh hỏi: "Cha nuôi đâu?"
Tống Dĩnh đáp lời: "Vừa mới ngất xỉu trong lúc hỗn loạn, đang cấp cứu.
Được rồi, hiện giờ tất cả ý kiến đều phải trông chờ vào Tần Minh.
Tống Dĩnh nói: "Cậu chủ, nếu như chúng ta không mang người tới, có khả năng Triệu Thiến sẽ ra điều kiện muốn người."
Tần Minh híp mắt lại nói: "Vậy thì chuộc đi, nhốt trong nhà tù trên đảo Thái Bình Dương, báo một tiếng với ông Thường, ông ta sẽ xử lý"
Mặc dù Tần Minh vô cùng tức giận với hành vi của Thường Tuấn Đông, nhưng Tần Minh vẫn giữ anh ta lại, dù sao thì Thường Hồng Hi vẫn chưa chết, anh không thể không chú ý đến mặt mũi lão già kia được, con nuôi cũng là con trai, tình cảm ít nhiều gì vẫn phải có, dù sao mình cũng nhất ở trong ngục, muốn xử tử thì chỉ cần một câu là được.
Xử lý xong chuyện bên này, Tần Minh quay về phòng hội nghị, nhìn thoáng qua Song Shan Ti Cha bị đè dưới đất và một đám cấp dưới đang im lặng.
Tần Minh nói: "Được rồi, nên bước vào giai đoạn tiếp theo thôi...!Hy vọng mọi người không có gánh nặng tâm lý quá lớn với chuyện vừa trải qua, chỉ cần tôi thuận lợi thừa kế tập đoàn, tất cả những tiếng phản đối đều sẽ biến mất, tôi cam đoan với các vị."
Rào rào rào...
Trong phòng hội nghị lại vang lên tiếng vô tay như sấm, không chỉ có sự tôn trọng đối với Tần Minh, mà còn là kính nể việc Tân Minh có thể giải quyết hoàn hảo tình huống khó khăn gần chết trong gang tấc lần này, cũng là sự chấp nhận đối với Tần Minh.
Sau bài diễn thuyết của Tần Minh, đến lượt giám đốc điều hành của các nước lên báo cáo công tác, bởi vì việc làm ăn của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ rất lớn, nhiều ngành công nghiệp đều có liên hệ với nhau, nội bộ cũng có thể tự tiêu thụ, nên không bị hạn chế bởi bất cứ doanh nghiệp nào.
Giống như vật liệu chất bán dẫn cần hàng chục nguyên liệu thô và vật liệu sản xuất để chế tạo, hầu như có thể tìm được hơn một nửa nguồn cung cấp trong nội bộ tập đoàn, tạo thành một dãy sản xuất công nghiệp vô cùng hoàn hảo.
Hội nghị này cũng có tác dụng thúc đẩy việc đa dạng hóa thương mại.
Sau khi hội nghị kết thúc thì trời cũng đã tối tiếp đến là khâu tổ chức tiệc rượu tối, các cán hộ ở Hoa Hạ và Đông Nam Á tiến hành giao lưu hữu nghị.
Đương nhiên, nhân vật chính là Tần Minh, bữa tiệc này nhằm để gây dựng quan hệ tốt, khi nói về những chuyện riêng tư, anh chỉ cần dùng ít rượu là đã có thể làm quen được kha khá người.
Trước khi Tần Minh thừa kế tập đoàn, thuốc lá rượu chè anh đều không dính đến, dù sao cũng không có tiền.
Bây giờ tiện tay cầm điếu thuốc, xoay người một chén rượu, đi theo đảm cấp dưới nói chuyện phiếm, tiếp theo là hát karaoke, đảm bảo mọi người ăn uống no say, áp lực suy thoái kinh tế toàn cầu không quan trọng, chỉ cần mọi người góp hết sức mình, đó đã là kéo nền kinh tế đi lên rồi, có thể khoe khoang, khoác lác bao nhiêu thì Tần Minh làm bấy nhiêu.
Dù sao anh cũng là ông chủ, cấp dưới có tin tưởng thì mới có động lực kiếm tiền cho anh.
Mà thực ra, văn hóa của Tần Minh với những cấp dưới ở các quốc gia Đông Nam Á này có khác biệt rất lớn, bất đồng ngôn ngữ, dắt theo phiên dịch viên thì lại quá phiền phức, nhưng dáng vẻ cố gắng để giao tiếp của anh lại khiến những cấp dưới được chú ý mà sinh sợ, cảm thấy mình được Tần Minh tôn trọng, vô hình trung, Tần Minh đã thu được rất nhiều ấn tượng tốt và đánh giá cao.
Uống đến đêm khuya, khi Tần Minh về đến căn hộ thì cũng đã say đến nỗi nhức đầu.
Tổng Dĩnh cũng uống nhiều rượu, hai má ửng đỏ, cô ta đỡ Tần Minh ngồi xuống ghế số pha, cầm khăn ẩm cẩn thận lau cho Tần Minh.
Tần Minh mơ mơ màng màng, thấy có một cô gái xinh đẹp đang cởi quần áo mình.
Anh híp mắt lại, muốn nhìn rõ xem rốt cuộc thì cô gái này là ai? Đột nhiên anh trừng mắt, Nhiếp Hải Đường? "Rốt cuộc là em đã đi đâu?" Tần Minh chợt thô lỗ quát lớn, sau đó vươn tay ôm Tổng Dĩnh vào lòng.
"A! Cậu chủ...!Tôi, tôi vừa đi lấy khăn ẩm lau cho anh." Tống Dĩnh không kịp đề phòng, cô ta cũng uống rượu, đã có chút men say, đột nhiên bị Tần Minh kéo vào lòng nhưng không có sức mà phản kháng.
Tần Minh nằm lấy cắm Tống Dĩnh, ngắm nhìn cô ta, nói: "Đừng rời khỏi anh"
Tim Tổng Dĩnh run lên, cô ta hồi hộp đáp lại: "Em, em sẽ không rời khỏi cậu chủ, em là người của cậu chủ...!Ưm!"
Tổng Dĩnh còn chưa nói hết lời, đột nhiên Tần Minh túm lấy khuy áo rồi luồn tay vào trong bóp ngực cô ta, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô ta.
Tần Minh vừa ôm hôn Tống Dĩnh vừa nói: "Anh muốn biến em thành người phụ nữ của anh, em không trốn được đâu.".