"Người...!người mình thích sao?" Tống Dĩnh đột nhiên bị hỏi như vậy, trong lòng cô ta cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào nữa.
Bởi vì cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Bởi vì cho đến tận bây giờ, cô ta chẳng muốn nghĩ đến vấn đề này.
Sự tồn tại của cô ta không phải là để phục vụ cho Tần Minh sao?
Cô ta là một sát thủ đặc công xuất thân từ doanh trại huấn luyện quân sự đặc biệt Thái Bình Dương.
Phục tùng mệnh lệnh là nguyên tắc hoạt động cơ bản của cô ta.
Đối với bản thân cô ta mà nói, Tổng Dĩnh cảm thấy cô ta chính là người phụ nữ của Tần Minh, cô ta không có khái niệm thích người nào cả.
Tổng Dĩnh nghiêng đầu nghi ngờ hỏi: "Ý là thích ngủ với ai sao? Tôi là người của cậu chủ, ngoài cậu chủ thì không ai có thể ngủ với tôi."
Tần Minh lúng túng, miệng méo xệch, sao cứ có cảm giác chỗ ở của thư ký nhà mình là một nơi đặc biệt, thiếu mất những kiến thức cơ bản?
Nhưng trong lòng Tần Minh cũng thấy vui vẻ, dù sao thì lời Tổng Dĩnh nói cũng khiến một người đàn ông ảo tưởng như anh cảm thấy thỏa mãn.
Tần Minh nghiêm túc nói: "Chuyện tối qua...!Do tôi uống say, tôi nên nói xin lỗi với cô.
Tôi không phải loại người chỉ coi cô là công cụ giải tỏa đâu, quả thực là do uống hơi nhiều.
Tiểu Dĩnh, xin lỗi nhiều nhé."
Tổng Dĩnh vô cùng kinh ngạc, tim cô ta đập thình thịch khi thấy Tần Minh nói xin lỗi với mình một cách nghiêm túc như vậy, từ đó dấy lên một loại tâm trạng căng thẳng không sao nói rõ được.
Nhất là khi nghe được câu nói kia của Tần Minh, cô ta biết Tần Minh không coi cô ta là công cụ để lợi dụng, anh đối xử với cô ta như một người quan trọng.
Phần tình cảm này khiến cô cảm thấy xúc động.
Bởi Tổng Dĩnh đã từng gặp quá nhiều đàn ông không coi trọng phụ nữ, lúc nhớ lại thì tìm, chơi chán xong thì bỏ.
Nhưng một người nằm giữ tài sản và quyền lực lớn nhất trên toàn thế giới như Tân Minh lại không hề coi cô ta là công cụ giải tỏa, điều đó khiến Tổng Dĩnh rất cảm động.
Tổng Dĩnh cúi đầu mỉm cười ngọt ngào, dịu dàng nói: "Cậu chủ không cần xin lỗi đâu, tôi là người của cậu, từ khi bắt đầu đã là như vậy, sau này cũng sẽ như vậy"
Tần Minh rất vui, anh nhận ra Tống Dĩnh không tức giận vì chuyện tối qua nên anh cũng yên tâm, anh nói: "Được, bắt đầu họp thôi."
Tần Minh họp suốt mấy ngày liền, mỗi ngày đều là ở trang viên Nam Sơn mở cuộc họp đàm phán với những lãnh đạo quan trọng của thành phố Quảng, còn cùng những người phụ trách sản nghiệp đến từ khu vực Đông Nam bàn bạc phương hướng phát triển ngành nghề.
Trong mấy ngày diễn ra hội nghị, Tần Minh cảm thấy kiến thức của mình không đủ dùng, mặc dù có thể điều động một cục tiền lớn trong tay nhưng anh vẫn chỉ là sinh viên đại học mà thôi, so với những tinh anh xã hội có kinh nghiệm sành sỏi và phong phú này thì anh vẫn kém xa.
Cho dù là Thích Minh Huy một sinh viên hàng đầu của Đại học Yale thì cũng sẽ bị coi là non nớt khi đối diện với những vụ làm ăn trị giá hàng chục tỷ này.
Nhưng Tần Minh có một lợi thế, đó chính là anh là ông chủ, anh bày ra dáng vẻ tiêu chuẩn, làm bộ như thâm sâu khó lường, cấp dưới cũng cảm thấy áp lực, tất cả đều vừa hỏi vừa giải thích.
Bên cạnh còn có Hầu Khánh bổ sung, chẳng mấy chốc Tần Minh đã nghe hiểu hết.
Nhất là mỗi khi rảnh rỗi, Thường Hồng Hi sẽ chỉ cho anh một số cách kinh doanh.
Đặc biệt, tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ là một để quốc doanh nghiệp siêu cấp duy nhất trên toàn cầu, hướng kinh doanh của nó không giống hàng trăm công ty lớn mạnh trên toàn thế giới kia, bởi nó liên quan đến quá nhiều ngành nghề, liên quan đến quá nhiều lĩnh vực và quốc gia.
Sau khi nghe sự chỉ dẫn của Thường Hồng Hi, Tần Minh dần tìm ra cách lợi dụng việc các chi nhánh của công ty rải rác ở khắp các quốc gia để tiến hành hoạt động thương mai.
Nhìn lại thì địa vị của Thích Minh Huy cũng chẳng cao là bao, nhiều lần tham dự trao đổi chuyên môn, bởi vì không hiểu giá cả thị trường mà ầm ĩ rồi bị cười nhạo mấy lần.
Tóm lại, trải qua hội nghị hợp tác kinh tế thương mại lần này, kinh nghiệm của Tần Minh đã được tăng lên một tầng cao mới, cuối cùng thì anh cũng hiểu được thế nào gọi là kinh doanh lớn, mười tỷ mà cũng gọi là làm ăn lớn sao?
Ở trước mặt Hoàn Vũ, những dự án và công trình hàng trăm tỷ, hàng nghìn tỷ mới gọi là làm ăn lớn.
Ví dụ như một công trình sửa đường trị giá một trăm tỷ cho Malaysia thì đó mới gọi là đơn hàng lớn.
Gần đây, Malaysia được Mỹ viện trợ, chính là thời điểm tiền bạc dồi dào.
Một tổ trưởng nhỏ của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ ở đây đã làm mối cho Hầu Khánh, Hầu Khánh lại mắc nối cho doanh nghiệp xây dựng trong nước, vừa có thể kéo thành tích của Chính phủ ở đó, vừa có thể giúp công ty con của tập đoàn kiếm được một món hời béo bở, lại còn tạo được mối quan hệ tốt với các lãnh đạo và quan chức.
Có thể nói là một mũi tên trúng nhiều đích.
Sau khi hội nghị kết thúc, những tổ trưởng phụ trách sản nghiệp ở khu vực Đông Nam Á đều ra về.
Duy nhất chỉ có Tụng Thiện, giám đốc điều hành khu vực Đông Nam Á bị điều tra bởi vì cấu kết với Thường Tuấn Đông phản bội tập đoàn, bị Tất Nguyên lôi ra ngoài vùng biển quốc tế trừ khử.
Còn người thân của anh ta và sáu tên phản bội khác cũng không trốn thoát khỏi sự truy bắt của đội ám sát.
Đây là phương pháp cơ bản để xử lý những kẻ phản bội trong nội bộ tập đoàn.
Giúp đỡ chuyện bên này xong, Phùng Đông Tường cũng phải lên đường rời khỏi Hoa Hạ.
Bời vì nghỉ hè nên Tần Minh có cơ hội đi theo bên cạnh Thường Hồng Hi để học hỏi.
Mấy ngày nay là buổi họp mặt của những người phụ trách sản nghiệp ở khu vực Đông Nam Á, tiếp theo chính là những người phụ trách sản nghiệp ở khu vực Trung Á, sau đó là những người phụ trách sản nghiệp ở khu vực Đông Á.
Ròng rã nửa tháng trời trôi qua, mỗi ngày, Tần Minh đều gặp rất nhiều người nước ngoài, tất cả đều là cấp dưới của anh.
Tần Minh càng khâm phục Thường Hồng Hi hơn, trong này còn có một số vụ làm ăn liên quan đến súng ống đạn dược và mỏ dầu, còn có cả đầu tư thí nghiệm sinh vật nguy hiểm, ấy vậy mà lại có thể trốn tránh được tại mắt khắp nơi, tam quan của Tần Minh đều sụp đổ cả rồi.
Bởi vì Thường Hồng Hi giữ chức vụ cao nhất trong hội đồng quản trị nên không phải ai cũng biết hết tất cả mọi chuyện.
Hơn nửa tháng trôi qua, tầm nhìn và kiến thức của Tần Minh lại được tăng lên một bậc, còn sức khỏe của Thường Hồng Hà lại mỗi lúc một giảm đi, không thể không quay về Mỹ tiến hành hóa trị.
Tần Minh cũng hoàn toàn và chính thức tiếp nhận tất cả công việc kinh doanh của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ ở Châu Á.
Tần Minh kiểm tra lại toàn bộ lợi nhuận từng quý của mỗi khu vực ở Châu Á, cao đến tận mười tỷ.
Đơn vị là đô la.
Bởi vì sức ảnh hưởng quá lớn, thậm chí có lúc tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ còn phải tham gia để trợ giúp hòa giải một vài tranh chấp quốc tế.
Châu Á chính là một mối làm ăn lớn, nói thật thì Tần Minh không thể vui nổi vì trách nhiệm này quá nặng.
Nhưng Tần Minh cũng rất mừng vì mô hình kinh doanh của Thường Hồng Hi là quản lý nhiều người và quản ít việc hơn.
Chế độ này đã vận hành rất tốt trong nội bộ tập đoàn.
Điều này đã giúp những nhân viên cấp dưới vẫn có thể vận hành công ty bình thường cho dù ông chủ không có mặt.
Để cho một đế quốc kinh doanh lớn vận hành một cách bình thường thì cần đến rất nhiều nhân tài.
Thường Hồng Hi đề nghị Tần Minh làm một người chỉ huy xuất chúng, quản lý tưởng lĩnh cấp dưới, để tướng lĩnh quản lý từng xí nghiệp hái ra tiền.
Vì vậy, hiện tại Tần Minh muốn nhanh chóng chiêu mộ càng nhiều nhân tài càng tốt.
Nhân tài giống như A Long vậy, hoặc là nhân tài giống Thích Minh Huy, nhân tài tuyệt đối chung thành với Tần Minh anh.
Mà không phải giống như Phùng Đông Tường, người mà Thường Hồng Hi để lại cho anh.
Không chỉ lớn tuổi mà còn có thể xảy ra tình huống không nghe lời.
Ngày hôm đó, Tần Minh đã kết thúc tất cả hoạt động, cuối cùng cũng rời khỏi trang viên Nam Sơn.
Olmei sắp xếp các chức vụ, phụ trách thu thập tình báo về những kẻ đối nghịch với Tần Minh trong phạm vi toàn cầu, còn A Long phục hồi nhiệm vụ vệ sĩ bên cạnh Tần Minh.
Anh lái ô tô chậm rãi đi về trường học, sắp đi học lại rồi.
Tần Minh bắt đầu vào năm thứ tư đại học, anh nhất định phải hoàn thành sự nghiệp học hành của mình.
Tần Minh bỗng cảm thấy đại học hơi xa lạ với mình.
Mặc dù sống trong cảnh tách biệt với xã hội nhưng anh đã không thuộc về nơi này từ lâu.
A Long dừng xe lại nói: "Cậu chủ, đến nơi rồi."
Tần Minh liếc mắt nhìn A Long hỏi: "Vết thương trên cánh tay anh thế nào rồi?" A Long cười ha hả: "Hơn nửa tháng, khỏi từ lâu rồi."
Tần Minh nói: "Lần trước may mà có anh, nếu không thì..."
A Long cười ha ha: "Cậu chủ, cậu không chỉ là ông chủ của tôi mà còn là anh em tốt của tôi nữa.
Có tôi ở đây, không ai có thể khiến cậu bị thương dù chỉ là một sợi tóc"
Tần Minh cười vỗ vai A Long nói: "Nịnh hót cũng không được tăng lương đâu, anh phải bù vào số tiền thưởng kết hôn lần trước đã."
Tần Minh xuống xe, lững thững đi dạo trong sân trường rộng lớn, gần tới ngày tựu trường,trong sân trường có rất nhiều sinh viên.
Lúc Tần Minh đi đến ký túc xá nam thì đột nhiên có một cô gái lao ra.
"Tần Minh, rảnh không?"
Tần Minh nheo mắt, người này không phải là Lý Mộng mối tình đầu của anh sao?
Anh không vui nói: "Cô còn đến đây làm gì?
Chuyện giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi.".