Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Minh nhìn thời gian sắp đến chín giờ rồi, anh đang nghĩ xem có nên đến tìm Lý Mộng hay không.
Dù sao thì tối qua, Lý Mộng cũng đứng chờ anh ở dưới ký túc xá nam, nói không chừng là có chuyện gì đó quan trọng, còn nói nếu anh không đến sẽ chết cho anh xem, cho dù có khóc lóc sòm, chơi xỏ thì anh cũng phải nhìn cho rõ.
"Thôi, dù sao cũng chẳng sao cả." Trong đầu Tần Minh nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi, tạm qua đó xem để giết thời gian"
Tần Minh vừa đến cổng trường đã thấy Lý Mộng bị mấy người đàn ông vây quanh.
Cô ta khoanh tay, không ngừng lui về phía sau, bị ép đến góc tường, yếu đuối nhưng lại không có bất kỳ sự giúp đỡ nào.
Tần Minh nhướng mày, những người này điên rồi phải không, dám trêu chọc một cô gái ở trước cổng trường học.
Mặc dù Lý Mộng không phải là một cô gái xinh đẹp đẳng cấp nữ thần như Nhiếp Hải Đường nhưng cũng là một đóa hoa của lớp, nhan sắc tuyệt đối trên trung bình, thân hình nóng bỏng cũng là ưu thế của cô ta.
Anh đi thẳng tới, đẩy mấy người đàn ông đang quấy rối Lý Mộng ra, nói: "Làm gì thế? Ban ngày ban mặt đi quấy rối một cô gái?" "Mày là ai? Oắt con muốn anh hùng cứu mĩ nhân à? Tránh sang một bên đi, nếu không thì mày cẩn thận đấy." "Không muốn ăn đòn thì tránh sang một bên, mày là cái thá gì?"
Một trong bốn tên lưu manh đầy khinh thường đánh giá Tần Minh, hoàn toàn không coi Tần Minh ra gì, lớn tiếng bảo Tần Minh cút ra ngoài.
Nhưng Lý Mộng vừa nhìn thấy Tần Minh giống như là nhìn thấy vị cứu tinh, lập tức ôm chầm lấy cánh tay của Tần Minh, vui mừng nói: "Tân Minh, anh đến rồi.
Hu hu...!Em biết mà, anh sẽ không mặc kệ em đâu."
Tần Minh liếc nhìn cô ta rồi nói: "Đúng lúc tôi muốn đến siêu thị mới mở xem thử, không phải đến tìm cô.
Lý Mộng nào thèm quan tâm nhiều như thế, ôm chầm lấy Lý Mộng, coi Tần Minh là cọng rơm cứu mạng của mình.
"Ồ, hóa ra đây chính là anh bạn trai mà mày nói à?" "Này, bạn trai, mày biết nó thiếu nợ bọn tao bao nhiêu tiền không?" "Tao nói này, cái gì mà anh hùng cứu mĩ nhân, hóa ra là cái bố của mày" "Mày muốn trả tiền thay nó à?"
Mấy tên đàn ông côn đồ này nhìn, cũng không đuổi Tần Minh đi nữa mà trái lại tạo thành vòng vây, vây quanh Tần Minh ở giữa, từng người một giang tay ra muốn Tần Minh lấy tiền ra.
Lần này Tần Minh đã biết, anh lại bị tính kế.
Anh nhìn Lý Mộng, cười nhạo nói: "Tôi nói rồi mà, nếu như cô không đến bước đường cùng thì sao lại biết tìm đến tôi ở đây cơ chứ."
Lý Mộng xấu hổ cúi đầu nói: "Tần Minh, trước kia thật sự là em đã sai rồi.
Rất xin lỗi anh, nhưng lần này, anh nhất định phải cứu em.
Nếu không thì bọn họ sẽ dẫn em đi làm gái ở trong quán bar, anh xem nể tình chúng ta đã từng ở chung với nhau, giúp em một tay đi."
Tần Minh hỏi: "Cô nợ người ta bao nhiêu tiền?"
Một người đàn ông xăm trổ cầm đầu một phần hợp đồng vay tiền rồi nói: "Cũng không nhiều, hai trăm nghìn, giấy trắng mực đen, dấu vân tay, thẻ căn cước.
Chúng tôi là đòi nợ hợp pháp nhé."
Tần Minh nheo mắt, cái cô nàng phá của này, thật biết tiêu tiền, anh nói: "Sao cô có thể thiếu nợ người ta nhiều tiền như vậy chứ?"
Lý Mộng chột dạ nói: "Em, em...!Em đánh bài thua nhưng muốn gỡ lại nên đành mượn tiền.
Là sòng bạc của bọn họ gian lận, em càng đánh càng thua, nên, nên..."
Người đàn ông xăm trổ lập tức nổi giận đùng đùng, vung tay phải lên đánh: "Con điểm, để tạo vả vào miệng mày cho sạch sẽ lại, mày có chứng cứ gì không? Hả?"
Bốp, Tần Minh ngăn cản lại rồi nói: "Bình tĩnh nói chuyện, đừng động tay động chân."
Người đàn ông xăm trổ dùng sức giãy giụa nhưng phát hiện ra lực của Tần Minh rất mạnh, anh ta nhướng mày nói: "Oắt con, buông tay ra, mày muốn ra mặt thay cho nó đúng không? Vậy thì trả tiền đi, hai trăm ngàn"
Tần Minh nói: "Tôi không có tiền, tôi cũng không trả thay cô ta."
Nực cười, Tần Minh quả thật là có tiền nhưng mà tuyệt đối sẽ không tiêu nửa xu lên người Lý Mộng.
Người đàn ông xăm trổ tức giận quát lên: "Các anh em đâu.
Nó mà không trả tiền thì sẽ xảy ra chuyện gì? Nhìn mày cũng chỉ là một thằng nghèo, giả vờ anh hùng hảo hán gì? Thằng rẻ rách này về nhà thủ dâm đi.
Con cô em trẻ trung này cũng có tí xinh đẹp, ăn mặc đẹp một chút, hài hước một tí là một đêm có thể kiếm được bốn năm chục ngàn ở quán bar, nhở, ha ha ha."
Lý Mộng sợ hãi ôm lấy Tần Minh, núp sau lưng gào khóc: "Đừng mà, em không muốn đi.
Tần Minh, cầu xin anh giúp em một tay.
Chỉ cần anh giúp em, muốn em làm gì em cũng đồng ý.
Những người này em không động vào nổi."
Tần Minh nói: "Tôi động vào được sao?"
Lý Mộng ngẩn ra nhưng lại càng ôm Tân Minh khóc lớn hơn: "Nhưng trừ anh ra thì không còn ai tình nguyện giúp em nữa.
Hu hu...!Tần Minh, cầu xin anh."
Nhìn bạn gái cũ thảm như vậy, Tần Minh cũng tương đối mềm lòng, rời khỏi tôi, cô càng không sống nổi.
Tần Minh nói: "Sao cô lại đi đánh bạc thế? Cờ bạc là bác thằng bần, dính đến là chết người, đạo lý này mà cô cũng không hiểu sao?"
Lý Mộng ai oán nói: "Em, em cũng là người bị mê hoặc.
Định đến sòng bài để kiểm một khoản phát tài, kết quả là thua sạch tiền, còn thiếu nợ hai trăm ngàn."
Tần Minh hỏi; "Sòng bạc nào?"
Lý Mộng chỉ về hướng đông nói: "Khu Thành Đông có một quán bar, dưới đất là sòng bạc, người ở trong đó đều rất hung dữ, ai ai cũng độc ác, ai không phục thì chém ngay lập tức.
Lần trước em đến đã nhìn thấy một người đàn ông không chịu trả tiền đã bị chặt một ngón tay.
Còn bị đem đi bán.
Tần Minh, em không muốn bị bán đi, ngàn vạn lần anh đừng bỏ em lại."
Thành Đông? Tần Minh nghĩ đến Niên Lão Lục, hai tháng trước nhờ ông ta đi tìm Nhiếp Hải Đường, kết quả vẫn chưa tìm thấy.
Tần Minh vô cùng tức giận, vốn định tìm người hốt sạch một ổ của Niên Lão Lục, kết quả là Niên Lão Lục khóc lóc cầu xin Tần Minh bỏ qua cho ông ta, hứa rằng nếu trong vòng nửa năm mà không tìm được sẽ trả lại đủ số tiền ban đầu, từ nay về sau cũng tìm người miễn phí cho Tần Minh.
Lúc đó, Tần Minh mới không ra tay với Niên Lão Lục.
Hai phe đối lập ở cổng trường cũng thu hút không ít ánh mắt, bây giờ cũng đang là thời điểm sinh viên quay trở lại trưởng.
"Tần Minh? Hải Đường mới đi không lâu, sao cậu lại ở cùng một chỗ với Lý Mộng?" Chẳng may gặp đúng lúc Trần Mục Linh kéo va li đi ngang qua, cô ta nhìn Tần Minh kinh ngạc nói.
Bên cạnh cô ta còn có mấy cô gái đã gặp trước đó.
Trần Mục Linh nhìn thấy Lý Mộng ôm Tần Minh, dáng vẻ thân thiết kia, cô ta khinh thường nói: "Chậc chậc, không ngờ rằng gia đình Nhiếp Hải Đường vừa mới phá sản đã nối lại tình xưa.
Uổng công trước đó tôi còn cảm thấy tôi sai, cậu là một người đàn ông tốt, không ngờ rằng cậu...
Một cô gái ở bên cạnh nói: "E là không có thiên kim nhà giàu để bám vào nữa nên chỉ có thể quay lại ăn cỏ thôi." "Tôi đã nói nhất định Nhiếp Hải Đường sẽ hối hận mà, người đàn ông này không nhờ vả được gì cả."
Tần Minh nóng ruột, vội vàng đẩy Lý Mộng ra rồi nói: "Trần Mục Linh, cậu đừng hiểu lầm, chuyện này..."
Người đàn ông xăm trổ lập tức đầy Tan Minh ra rồi quát mắng: "Chuyện này cái gì mà chuyện này? Oắt con, trả tiền đi, cái bộ của mày nợ bọn tao hai trăm ngàn, mày là bạn trai, có trả hay không? Đệch con mẹ.
Đám người Trần Mục Linh trợn mắt, há hốc mồm, lại là tranh chấp do nợ tiền.
Trần Mục Linh tò mò nói: "Tần Minh, lần trước đó cậu mời chúng tôi ăn kem năm sao Dubai không phải rất có tiền sao? Sao bây giờ có hai trăm ngàn cũng không trả nổi." “Ừm...!quyên góp rồi." Tần Minh nói: "Trần Mục Linh, mọi người hiểu lầm rồi, tôi không có liên quan, đừng hiểu lầm Hải Đường...
Trần Mục Linh không đợi Tần Minh nói hết, trực tiếp bỏ đi nói: "Ồ, cậu đúng là có tấm lòng nhân ái, nhưng mà ngựa không thì sẽ không quay đầu ăn cỏ cũ, cái dáng vẻ đói thì sung chất cũng ăn này của cậu đúng là khiến cho người khác thất vọng"
Chẳng thể hiểu nối? Cô gái này đừng tùy tiện hiểu lầm người khác vậy có được không? Lúc nào cũng kiêu ngạo như vậy, không nghe lời người khác nói, mẹ, còn tự mình bỏ đi.
Nhưng mà Tần Minh cũng chẳng thèm để ý lầm, cô ta hiểu lầm thì hiểu lầm thôi.
Anh nhìn bốn người đàn ông đòi nợ, lại nhìn Lý Mộng rồi hỏi: "Lý Mộng, tôi giúp cô lần này, có đúng là cô đồng ý mọi yêu cầu của tôi không?"
Lý Mộng gật đầu như gà mổ thóc, kéo tay Tần Minh nói: "Đúng Tần Minh, anh muốn em làm gì cũng được.
Em có thể ở bên cạnh anh, chúng ta có thể quay lại."
Tần Minh nhếch mép đầy gian xảo, cười nói: "Được rồi, tôi sẽ giải quyết chuyện này thay cô, cô đồng ý với tôi một chuyện, coi là trao đổi ngang giá.
Nếu như không làm được thì bọn họ sẽ tiếp tục tìm cô đòi nợ."
Lý Mộng mừng rỡ trong lòng, chuyện gì mà đáng giá hai trăm ngàn? Chẳng lẽ là lên giường? Lý Mộng kia rất vui mừng, dù sao thì hai người cùng ngủ với nhau nhiều lần rồi.
Cô ta vội vàng hỏi: "Anh nói đi, em đều đồng ý hết.".