“Anh ấy là Lương Thiếu Dũng, trong trường có rất nhiều người ủng hộ đấy, tốt nhất là chị đừng trêu chọc bọn này.” Lương Tiểu Hàm đứng chống nạnh một cách ngạo mạn, cô ấy nhìn thẳng vào mắt Cao Bình, dù là tân sinh viên thì cũng không hề sợ hãi thành viên Hội sinh viên.
“Cái gì? Lương Thiếu Dũng? Cậu ta á?” Cao Bình nghe cô ấy nói, cảm thấy buồn cười và tỏ ra khinh thường ra mặt.
Lương Thiếu Dũng đang bận rộn ở lều bạt đằng kia nghe thấy tiếng tranh cãi thì sợ hết hồn.
Không ngờ người của Hội sinh viên lại trùng hợp đến đây, còn yêu cầu Tần Minh và Tôn Chí Bằng ưu tiên phục vụ du học sinh.
Anh ta cuống lên, sao lại gặp phải việc này chứ?
Anh ta không hề là người nổi tiếng trong trường đại học mà chỉ là một người bình thường thôi.
Để được em gái sùng bái và cũng vì thể diện, kể từ khi lên đại học anh ta đã khoác lác với em mình rằng ở trường anh ta cực kỳ lợi hại, cực kỳ giỏi giang, hơn nữa còn tự mình lập nghiệp, có vô số đàn em, ai gặp anh ta cũng phải nể mặt, đã thế còn chơi thân với thầy cô và hiệu trưởng.
Em của anh ta tin là thật, nói với bạn thân rằng anh mình lợi hại thế nào, kiếm được bao nhiêu tiền, có bao nhiêu đàn em, trong trường được ủng hộ cỡ nào, phải nói là cực kỳ hãnh diện, nghiễm nhiên trở thành trung tâm của đám bạn thân.
Lương Thiếu Dũng cũng muốn thỏa mãn lòng hư vinh của em gái, dẫu sao ngày đầu tiên nhập học cũng chỉ trễ nải chút công việc thực tập của anh ta thôi, anh ta sẽ dần dần giải thích sau.
Ai ngờ mới đến đã gặp phải vấn đề.
Cao Bình cười to, nói: “Tôi biết Lương Thiếu Dũng, cậu ta mà là đại ca gì chứ? Mê gái đến độ la liếm, cuối cùng bạn gái cũng chạy theo người khác.
Cô hỏi cậu ta xem đã bao lâu rồi bạn gái của cậu ta không liên lạc với cậu ta.
Người như thế thì làm đại ca gì?”
Lúc Lương Thiếu Dũng đang đau khổ nghĩ cách, Cao Bình bỗng tiết lộ một tin cực sốc.
Nghỉ hè đã lâu, Triệu Mộng Hoa luôn lấy cớ vội tìm việc để không gặp anh ta.
Không ngờ nguyên nhân lại là Triệu Mộng Hoa bắt cá hai tay?
Trái tim Lương Thiếu Dũng quặn đau, giống như bị thứ gì đó sắc nhọn đâm vào tim, anh ta bỗng xông lên giữ chặt Cao Bình và hỏi với vẻ khó tin: “Cao Bình, cậu nói thật ư?”
Cao Bình tức giận đẩy Lương Thiếu Dũng ra, giọng điệu bực bội: “Đừng chạm vào tôi.
Đương nhiên là tôi nói thật rồi, tôi lừa cậu làm gì? Cậu là cái thá gì? Lại còn đại ca trong trường cơ á? Người khác không dám trêu chọc cậu? Hả? Tôi trêu chọc cậu đấy, cậu làm gì được tôi?”
Tống Thu Yến nói: “Bọn tôi đều gặp bạn trai mới của Triệu Mộng Hoa rồi, là người giàu có đấy, đi BMW cơ
Lương Thiếu Dũng đứng đực mặt ra đó, miệng há to mà không nói nên lời.
Nhìn bộ dạng của anh ta, Tần Minh cũng cạn lời, hôm nay lắm chuyện bất ngờ thế nhỉ?
Cao Bình nói ngay: “Tôi nhớ mấy cậu đều đăng ký xin làm tình nguyện viên của Hội sinh viên nhỉ? Đều là hỗ trợ đón tân sinh viên đúng không? Thì ra không phải đến giúp mà là để khoe khoang khoác lác với em mình à? Không biết phải ưu tiên nghe theo sự sắp xếp của Hội sinh viên à?" “Muốn lừa lấy điểm số và bình xét đúng không? Phòng các cậu đúng là đáng ghét.
“Cậu bớt ở đây hỏi tôi linh tinh nữa, mau lên, để mấy đứa tân sinh viên này tự xách hành lý đi.
Tần Minh, Tôn Chí Bằng, hai cậu mang đồ đạc của mấy bạn du học sinh này vào ký túc xá, tôi còn phải dẫn họ đi thăm quan trường học với bạn học tập của tôi nữa.
“Ngoài ra, du học sinh đến học tập ở trường chúng ta được phát trợ cấp, các cậu ưu tiên làm những thủ tục đó cho tôi rồi đưa tiền cho họ trước buổi trưa, mỗi tháng bốn nghìn tệ, tiền trợ cấp cho du học sinh tháng này có thể nhận ngay hôm nay, thiếu đồng nào thì tìm cậu hỏi tội.”
Cao Bình ra lệnh một tràng, không hề nể mặt Lương Thiếu Dũng hãy còn đang ngẩn người.
Cuối cùng, cô ta nhìn Lương Tiểu Hàm và hai cô bạn của cô ấy với ánh mắt khinh thường, nói: “Mấy đứa đừng ảo tưởng gì hết.
Lương Thiếu Dũng chỉ là một người rất bình thường ở trường thôi, lại còn đại ca cơ à? Giỏi lắm là đại ca trong phòng thôi.
À, tôi nhớ đại ca trong phòng ký túc xá của họ là Triệu Lập Ngưu mà.
Tống Thu Yến cũng nói: “Thật là, cả phòng đều là đồ giẻ rách bần cùng, thích ảo tưởng sức mạnh, lại còn ưa khoác lác.
Trước đây Triệu Mộng Hoa bị mù, cuối cùng bây giờ cũng nhìn rõ, tìm một anh bạn trai du học sinh, nghe nói manly lắm.
Lương Tiểu Hàm được thấy toàn bộ chân tướng thì hơi khó chịu, hai cô bạn bên cạnh cũng vô cùng khiếp sợ.
“Tiểu Hàm, sao lại như thế được?” “Anh của cậu, anh của cậu nói dối, cậu cũng nói đối.
“Tiểu Hàm, uổng công bọn tớ tin tưởng cậu đến vậy.
Tớ đã nói nhà cậu tầm thường như thế thì sao anh của cậu làm nên trò trống gì được?" “Bình thường một chút cũng có sao, đâu cần lừa gạt bọn tớ thế chứ? Lại còn hại bọn tớ mất hết thể diện” “Lần này hay rồi, thậm chí còn chẳng có đãi ngộ bình thường luôn, lại còn phải nhường cho du học sinh.
Phòng của chúng ta ở tầng năm đấy, trời nóng thế này tớ tan chảy mất thôi.”
Hai người bạn thân oán trách bên tại Lương Tiểu Hàm.
Nhưng Lương Tiểu Hàm không nói được gì, cô ấy cảm thấy khó chịu, hình tượng anh trai “vĩ đại” trong lòng cô ấy bỗng chốc sụp đổ.
Hơn nữa, bạn gái của anh cô ấy còn ngoại tình, anh trai lại bị người ta chế giễu, ngay cả người làm em như cô ấy cảm thấy mặt nóng rát vì xấu hổ, nóng đến mức khó chịu, chỉ muốn chui đầu xuống đất.
Trần Mục Linh nói: “Tần Minh, cậu xem đám con trai phòng các cậu hàng ngày không làm việc đàng hoàng, giở trò khôn vặt, đến cả bạn gái mình cũng không giữ được, lại còn khoác lác lừa cả em ruột?”
Tần Minh cau mày: “Bọn tôi làm gì sai?”
Cao Bình khinh khỉnh nhìn bốn người phòng Tần Minh, nói: “Cũng phải, đảm giẻ rách các cậu chia nhau ra chuyển hành lý cho du học sinh, họ Lý ở lại đây, Tần Minh, Tôn Chí Bằng, Lương Thiếu Dũng, ba cậu mang hành lý đến túc xá
Cuối cùng, cô ta còn bổ sung một câu: “Nếu các cậu không làm thì tôi đánh giá các cậu loại kém luôn, không có điểm số làm tình nguyện viên ở đây, tiền trợ cấp cũng chỉ được ít nhất.
Người quan tâm trợ cấp chủ yếu là Triệu Lập Ngưu, trước kia Tần Minh cũng để ý đến nó, một khi Hội sinh viên đánh giá kém thì về cơ bản năm nay sẽ không có trợ cấp.
Có thể nói Cao Bình đang lạm dụng chức vụ, quyền hạn! Cố ý ức hiếp người khác.
Lương Thiếu Dũng và Tôn Chí Bằng không thể không để ý đến tiền trợ cấp của Triệu Lập Ngưu.
Tần Minh nói với vẻ bất mãn: “Cao Bình, cậu quá đáng quá đấy, việc nào ra việc đó, bọn tôi giúp tân sinh viên bình thường thì có gì là sai? Những du học sinh này có tay có chân, tại sao bọn tôi lại phải giúp họ làm hết? Đấy là lợi dụng đặc quyền”
Cao Bình nổi trận lôi đình, nói: “Tôi nói là ưu tiên giúp đỡ du học sinh: Tần Minh, đầu óc cậu có vấn đề à? Mấy đứa năm nhất ấy có tôn quý bằng du học sinh nước ngoài không? Được rồi, cậu không cần nói nữ, tôi nhớ mặt các cậu rồi, trong buổi hội nghị tổng kết của Hội học sinh, các cậu sẽ nhận được đánh giá yếu kém, điểm tình nguyện và trợ cấp cũng đừng hòng lấy được.
Ba người Tần Minh không cảm thấy gì, bởi vì họ không cần, nhưng Triệu Lập Ngưu vẫn đang ở trong lều tiếp đón tức khắc bày ra vẻ mặt như chết cha chết mẹ, anh ta đúng là bị tại bay vạ gió.
“Mấy cô cậu đang làm ầm ĩ gì đấy?”
Bỗng nhiên, tiếng quát uy nghiêm của thầy giáo vang lên, đó là lão Tiêu dạy môn kinh tế học đại cương lớp Tần Minh, hôm nay ông ta cũng ở đây đón tân sinh viên đến nhập học.
Nhóm Tần Minh nhìn lão Tiêu, trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ lần này xong đời rồi.
Lão Tiêu môn kinh tế học đại cương hay bợ đít, ghét nghèo ưu giàu, ông ta ghét nhất những sinh viên nghèo như Tần Minh.
Cao Bình thấy thầy đến thì tiến lên mách lẻo ngay: “Thầy, mấy bạn nam này tham gia hoạt động do Hội sinh viên tổ chức nhưng lại không làm gì cả.
Ngay cả việc xử lý thủ tục và chuyển hành lý cho du học sinh nước ngoài cũng không chịu làm, đang lười biếng đấy ạ.
Lão Tiêu nhìn mấy người Tần Minh, lửa giận trong lòng ông ta bùng lên ngay lập tức.
Lần trước ông ta mất cơ hội xét chức danh phó giáo sư bởi vì thằng nhãi Tần Minh này.
Lần này rơi vào tay ông ta rồi chứ gì? Tần Minh, cậu xong đời rồi! “Hừ!” Lão Tiêu hừ lạnh, nói: “Tần Minh, cậu giỏi thật, trường chúng ta là đại học quốc tế hóa, đặc biệt là phải xử lý tốt vấn đề của du học sinh, nếu không sẽ người khác cười nhạo, ảnh hưởng đến xếp hạng quốc tế của trường chúng ta.
Cậu biết như thế thì nghiêm trọng đến mức nào không? Cậu muốn gây trở ngại đến sự phát triển của trường học à? Như thế là phải ghi tội lớn đấy.”
Tần Minh bất mãn: “Thầy Tiêu, những nữ sinh này đều là tân sinh viên, sao lại không bằng những du học sinh kia? Vậy chẳng phải là đang lạm dụng chức vụ, quyền hạn hay sao?”
Tôn Chí Bằng thấy vậy thì căng thẳng, anh ta lập tức kéo Tần Minh lại và nói: “Tiểu Minh, đừng xúc động.
Bị ghi tội lớn không phải chuyện đùa đầu, tốt nghiệp được hay không cũng là vấn đề đấy.
Lão Tiêu bày ra dáng vẻ người thầy, quát: “Á à, cậu đã sai lại còn mạnh miệng nữa à? Bây giờ tôi phải xử phạt cậu, cả ba sinh viên năm nhất kia cũng bị phạt luôn.
Đám Lương Tiểu Hàm nghe ông ta nói thì mặt cắt không còn giọt máu, hôm nay đến nhập học sao lại bị phạt?.