Mọi người nghe thấy lão Tiêu nói muốn phạt luôn cả nhóm ba tân sinh viên Lương Tiêu Hàm, như thế không phải là cố ý lợi dụng chức vụ, quyền hạn làm khó Tần Minh sao?
Làm thầy người ta thì giỏi lắm à? Ừ, làm thầy giỏi thế đấy.
Nhưng hành vi dùng lợi dụng việc công để trả thù riêng này quả thật vô cùng đáng ghét.
“Tiểu Hàm, anh của cậu, anh của cậu mau nghĩ cách gì đi, chúng ta vô duyên vô cớ bị liên lụy mà " “Thầy ơi, bọn em không quen biết họ, không liên quan đến bọn em đầu thầy” “Đúng đấy thầy a, bọn em đi đây, bọn em tự đi là được.
Hai người bạn thân của Lương Tiêu Hàm vội vàng cầm hành lý của mình lên rồi đi về phía ký túc xá, họ không muốn tự dưng bị phạt.
Lương Tiểu Hàm thấy vậy thì rất khó chịu, bình thường bạn thân của cô ấy cực kỳ tồn kính và ghen tỵ với cô ấy, bây giờ lại bỏ rơi cô ấy, còn giả bộ như không quen biết.
Nhưng anh của cô ấy không phải người có tiếng nói trong trường học, anh ta cũng bỏ tay khi đối mặt với những việc này, ngoại trừ ngoan ngoãn chịu phạt thì không có cách gì cả.
Triệu Lập Ngưu đi đến nhìn Lương Thiếu Dũng mất hồn mất vía rồi lại nhìn Tần Minh hãy còn kích động, anh ta lắc đầu thở dài, nói: “Thầy Tiêu, là hiểu lầm thôi ạ, hiểu lầm thôi.
Mấy bạn ấy đang đợi em, họ không biết đường ấy mà, để bọn em chuyển hành lý giúp du học sinh trước.
Thầy Tiêu xua tay, nói: “Triệu Lập Ngưu, cậu không cần nhúng tay, để thể hiện sự tiếp đón nhiệt tình và hữu hảo của tôi với các du học sinh nước ngoài, cứ để Tần Minh tự mình làm, chẳng phải có một chiếc xe nhỏ ở đây à? Một mình cậu ta đủ sức chuyển hành lý cho sáu du học sinh rồi.”
Nói thật, dù có xe đẩy thì một mình Tần Minh cũng không chuyển được nhiều hành lý đến vậy, ông ta nói thế không phải là đang cố ý gây khó dễ à?
Mấy người Cao Bình, Tống Thu Yến, Lương Thiếu Dũng, Tôn Chí Bằng đều nhìn Tần Minh, họ lờ mờ cảm giác được lão Tiêu cố ý nhằm vào anh.
Nhưng có lẽ Tần Minh sẽ bị ép thỏa hiệp bởi vì bận tâm đến tiền trợ cấp và điểm tình nguyện của Triệu Lập Ngưu.
Cao Bình và Tống Thu Yến đứng một bên cười trên sự đau khổ của người khác, còn Trần Mục Linh lại hơi bất mãn, việc này không đến mức phải ghi tội lớn, cô ta muốn nói đỡ cho Tần Minh vài câu nhưng bị Cao Bình giữ lại.
Cao Bình nói: "Mục Linh, cậu xen vào làm gì? Một tên giẻ rách như Tần Minh, Nhiếp Hải Đường đi rồi là cậu ta lộ mặt thật, chẳng phải là dựa vào phụ nữ hay sao? Ăn bám ay?"
Tổng Thu Yến cũng nói: “Đúng vậy, sáng nay cậu ta còn tìm bạn gái cũ Lý Mộng để nối lại tình xưa cơ, lại còn giúp đối phương trả nợ.
Đàn ông tốt không quay lại với bạn gái cũ, loại người này vừa vô dụng vừa để tiện, đừng để ý đến cậu ta.
Cao Bình giơ điện thoại lên chụp và nói với vẻ đắc ý: “Đúng vậy đấy, chúng ta cứ đứng xem trò vui thôi, ha ha ha.
Lần này thằng ngu Tần Minh ấy mất hết thể diện rồi.”
Tuy Trần Mục Linh cảm thấy bạn thân nói cũng có lý, nhưng việc nào ra việc đó, thầy Tiêu làm như thế này thì hơi quá đáng rồi.
Triệu Lập Ngưu nhìn Tần Minh với vẻ áy náy, anh ta cho rằng mình làm hại Tần Minh.
Tình hình bên này khá náo động, hơn nữa còn hấp dẫn nhiều tân sinh viên đến hóng hót.
“Chuyện gì thế?” “Không muốn chuyển hành lý cho du học sinh nên bị phê bình.
“Chậc chậc, gắt đấy.
“Tớ thấy đàn anh này khí khải đến mấy cũng vô ích, vẫn phải khuất phục thôi." “Hầy, hành lý của bọn mình cũng nhiều mà, sao không có ai chuyển hành lý giúp? Đứng xếp hàng làm thủ tục nhập học nóng quá, sao không ai đứng bên cạnh quạt gió cho bọn mình?”
Tần Minh thấy người vây xem càng lúc càng đồng thì vô cùng tức giận, anh không phải là loại người dễ bắt nạt
Thầy Tiêu đẩy mắt kính, ông ta đến trước mặt Tần Minh và nói với giọng điệu châm chọc: “Sao? Tần Minh, không phải cậu lợi hại lắm à? Trong cái trường này cậu phải yên phận cho tôi, tôi mới là người quản lý trường học.
Lần trước cậu làm hỏng cơ hội xét chức danh phó giáo sư của tôi, tôi chưa tính sổ với cậu đâu.
Tần Minh không hề chùn bước, nói: “Thầy Tiêu, thầy sẽ hối hận.”
Thầy Tiêu bật cười: “Đúng vậy, tôi sẽ hối hận, hối hận vì đã truyền thụ kiến thức cho loại sinh viên hư không biết tôn sư trọng đạo như cậu.
Lần này không có Liêu Thanh đến giúp cậu đâu, bởi vì hiệu trưởng đi công tác rồi, không có hiệu trưởng làm chỗ dựa thì trước mặt tôi, cậu là cái thá gì?”
Tần Minh cười khẩy: “Thầy Tiêu, một mình em không chuyển được nhiều hành lý đi như vậy, em có thể mời vài người đến giúp không?”
Lão Tiêu cười to: “Sao thế? Nhượng bộ rồi à? Được thôi, mấy người các cậu cùng làm đi.
À, các cậu đừng lề mề, thất lễ với du học sinh, lãng phí thời gian của người ta.
Các cậu còn phải xin lỗi họ và giúp học quét dọn phòng ở một lượt đấy.”
Tần Minh cầm điện thoại lên và gọi cho Thích Minh Huy ngay lập tức, anh nói: “Thích Minh Huy, tôi đang ở trường, giảng viên trong trường yêu cầu tôi chăm sóc vài tân sinh viên quan trọng, cần có xe sang, pháo giấy, thảm đỏ, dàn nhạc, MC các thứ, cần phải chu đáo hết mức.
Đúng rồi, mời được lãnh đạo của Sở giáo dục và lãnh đạo của thành phố Quảng thì mời đến luôn, phải làm long trọng vào, cho anh ba phút.
Tần Minh gọi điện xong thì bầu không khí xung quanh cũng thay đổi.
Có chuyện gì vậy chú em? Có phải cậu làm màu hơi quá rồi không?
Ngay cả lãnh đạo của Sở giáo dục cũng mời tới được à? Sao cậu không mời thị trưởng luôn đi? Ba phút á?
Triệu Lập Ngưu không kìm lòng được, hỏi Tần Minh: “Tiểu Minh, cậu định làm gì đấy?”
Tôn Chí Bằng hơi nhát, muốn chịu thua, anh ta nói: “Tiểu Minh à hay là thôi đi? Chúng ta xin lỗi nhận sai đi?”
Cao Bình cười nhạo: “Xin lỗi? Muộn rồi, nhìn dáng vẻ ngu đần của mấy cậu kìa, giằng co lâu như vậy chẳng phải cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lệnh đấy à? Đồ bất tài
Trong lúc mấy người còn đang lo lắng, trên trời bỗng xuất hiện vài chiếc máy bay trực thăng.
Ngay sau đó, mười chiếc Audi A8 mới tinh lái đến bên ngoài trường học đồng thời còn có một nhóm người mặc âu phục đen tức tốc chạy vào đuổi đám đông đi để có chỗ trống, họ trải thảm đỏ ngay trên mặt đất, bày biện hoa tươi dọc con đường đi đến cửa ký túc xá, sau đó cầm pháo giấy xếp thành hàng thành đội, hết thảy được tiến hành vô cùng nhanh chóng và chuyên nghiệp.
“Tùng tùng tùng, tùng tùng tùng...!Ngay sau đó, một đội danh dự vừa tấu nhạc vừa đi từ trong trường ra, nhìn dáng vẻ nhễ nhại mồ hội của họ có lẽ là vội vàng đuổi đến đây.
Thoắt cái trên con đường trường đại học đông đúc trở nên trống trải, chỉ còn lại mấy người Cao Bình đứng đó, ngoài ra còn có thảm đỏ, đội danh dự, hoa tươi và pháo giấy chào mừng, có thể nói là cực kỳ đẳng cấp.
Trong khi mọi người hãy còn ngơ ngác, lại có vài chiếc xe sedan chở lãnh đạo các cấp của Sở giáo dục, thậm chí thị trưởng của thành phố Quảng cũng đến đây.
Thầy Tiêu liếm đôi môi khô nứt nẻ, thế này, thế này là thế nào? Sao nhiều lãnh đạo đến đây vậy? Ông ta bỗng cảm thấy sợ hãi.
Tần Minh gọi một cuộc điện thoại là gọi họ đến đây được ư? Anh có tài đức gì mà mời được nhiều nhân vật máu mặt như vậy? Lại còn có trực thăng đưa đón?
Cao Bình cũng há hốc mồm, cô ta cảm thấy mọi việc bắt đầu trở nên không bình thường, nếu không cô ta rồi đi trước?
Các lãnh đạo đến đông đủ, Thích Minh Huy kéo tay giám đốc Lý của Sở giáo dục và bí thư Triệu – bí thư chi bộ Đảng, vừa nói cười vừa chạy chậm đến.
Sau khi đến nơi, Thích Minh Huy lau mồ hôi, anh ta mời được vài lãnh đạo địa vị cao trong thời gian ngắn đã là cố gắng lắm rồi.
Anh ta nói với những người có mặt ở đây mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "À...!giám đốc Lý, bí thư Triệu, thị trưởng Vương, vô cùng vinh hạnh được mời các ông đến đây tham quan buổi nhập học của tân sinh viên trường đại học của sếp Tần chúng tôi.
Nói xong, anh ta nhìn sang Tần Minh.
Tâm mắt của mọi người cũng đổ dồn về phía Tần Minh theo hành động của Thích Minh Huy.
Tần Minh chậm rãi bước ra khỏi hàng và đi lên thảm đỏ, anh giống như một người biểu diễn trước ánh nhìn chăm chủ của mọi người.
Anh hơi kh lưng với các lãnh đạo và những sinh viên đến hóng chuyện bị đẩy sang hai bên tỏ vẻ lịch sự.
Sau đó, Tần Minh nở nụ cười gian xảo: “Tiếp theo, tôi bắt đầu biểu diễn”.