Thích Minh Huy lau mồ hôi, thầm vui mừng vì năng lực ứng phó với nguy cơ của mình bình thường cũng không tệ lắm.
Dầu sao nhà họ Thích là dân làm ăn tại to mặt lớn ở thành phố Quảng, tuy cơ sở của Thích Minh Huy ở đây chưa được sâu nhưng mời vài lãnh đạo đến cũng không phải vấn đề lớn, nhà họ Thích bọn họ vẫn có mặt mũi.
Thị trưởng Vương tò mò hỏi: “Sếp Thích, không phải anh nói đến tham gia buổi cắt băng khai trương siêu thị mới của anh à? Sao lại đến trường học? Mà sếp Tần đó là ai?"
Thích Minh Huy chỉ vào Tần Minh, không nói rõ ràng: “Sếp Tần à, sếp Tần chính là người đã quyên góp một tỷ cho quỹ bảo vệ môi trường của thành phố chúng ta, và cũng là cấp trên của tôi.
Vẫn chưa đến buổi trưa mà, chúng ta chờ sếp Tần đã.
Giám đốc Lý của Sở giáo dục kinh ngạc hỗ lên: “Ồ! Là sếp Tần đó à.
Ôi chao, thị trưởng Vương, chính là sếp Tân quyên góp một tỷ ở hoạt động quyên góp từ thiện “Bảo vệ mẹ sông Châu Giang, bảo vệ thiên nhiên dựa vào mọi người” được tổ chức ở trang viên Nam Sơn tháng trước đấy, khi ấy tôi cũng có mặt ở đó, đáng tiếc lãnh đạo các cấp đông quả, mà tôi lại đứng khá xa.
Tôi vẫn còn muốn tìm sếp Tần nói chuyện về việc đầu tư giáo dục bậc cao của thành phố Quảng chúng ta.
Thị trưởng Vương chợt nảy ra một ý, nói: “Thế à? Lần trước tôi không đi, hôm nay vừa hay có thời gian rảnh, lát nữa các ông phải giới thiệu sếp Tần cho tôi làm quen đấy.
Không ngờ trường cao đẳng và đại học lại có thể đào tạo ra được một doanh nhân trẻ tuổi và lợi hại như vậy, quả là hiếm thấy.
Bí thư Triệu, trường học các ông giỏi thật.
Bí thư Triệu – bí thư chi bộ Đảng kiêm giảng viên của trường Đại học công nghệ tỉnh Hoa – trợn tròn mắt đứng bên cạnh.
Ông ấy nghe tin chỗ tiếp đón tân sinh viên xảy ra chuyện, mà hiệu trưởng Liêu đang đi công tác nên mới tạm thời đến đây.
Ông ấy lau mồ hội, nghĩ thầm trong trường mình có một doanh nhân trẻ tuổi quyền một tỷ bao giờ vậy? Sếp Tần ư?
Sao chưa bao giờ nghe hiệu trưởng Liêu nhắc đến?
Giám đốc Lý và thị trưởng Vương được Thích Minh Huy mời tới, dẫu sao Tần Minh nói mời được ai thì mời, các lãnh đạo khác đang bận họp hoặc đi công tác, chỉ có hai người này là rảnh rỗi.
Còn vài trưởng phòng, trưởng ban khác đều là đến góp vui, họ nghe lãnh đạo nói chuyện hơi tí là quyền một tỷ, hoàn toàn không nói chen vào được đành đứng xem.
Mấy lãnh đạo đã tỉnh táo lại, hiện đang ngồi một chỗ trò chuyện với nhau.
Còn trên đường trường, lão Tiêu cảm thấy không ổn chút nào, ông ta chưa bao giờ gặp trường hợp nào như thế này.
Không nói đến giám đốc Lý của Sở giáo dục, ngay cả thị trưởng Vương cũng được mời đến, vừa rồi ông ta còn cười nhạo Tần Minh, bây giờ bị bẽ mặt luôn rồi.
Đó không phải là quan trọng nhất, mấu chốt chính là lão Tiêu không biết giám đốc Lý và thị trưởng Vương, trước mặt lãnh đạo không nói được gì, cũng không tiện qua bên đó.
Mà bí thư Triệu lại càng khiến ông ta khó chịu hơn, đó là lãnh đạo trực tiếp của ông ta.
Ông ta nhìn Tần Minh trong sự sợ hãi, một cuộc điện thoại là có thể làm to việc này lên, đối phương có bản lĩnh lớn như thế từ bao giờ?
Tần Minh mỉm cười gian trả: “Tiếp theo, tôi bắt đầu biểu diễn.
Rồi anh cầm loa lên và nói: “Xin chào toàn thể các bạn sinh viên, tôi là đàn anh năm tư Tần Minh.
Hôm nay tân sinh viên đến nhập học quá đông, đàn anh năm tư anh Lương Thiếu Dũng của chúng tôi không đành lòng nhìn các bạn xếp hàng dưới trời nóng oi bức ở đây, anh Dũng bàn bạc và bảo đảm đàn em chúng tôi – những người có kinh nghiệm giúp đỡ các tân sinh viên chuyển hành lý hỗ trợ các bạn làm thủ tục nhập học, nhận đồ và chỉ dẫn, giới thiệu phong cảnh trong trường chúng ta
Tần Minh nói rồi kéo Lương Thiếu Dũng ra giữa đám đông, anh nói tiếp: “Thiếu Dũng, mọi người bên dưới đều đang nhìn cậu, không thể để em gái cậu thất vọng được.
Lương Thiếu Dũng ngẩn ra, Tần Minh làm nhiều như thế là để anh ta có thể giữ vững hình tượng chói lóa của “anh trai” trước mặt em mình sao?
Vì sao Tần Minh có thể làm đến mức này vì anh ta? Sống mũi anh ta cay cay, họ sẽ là anh em tốt cả đời.
Anh ta nhìn xung quanh có rất nhiều người, là đàn ông thì không được sợ, anh ta cũng bất chấp tất cả.
Lương Thiếu Dũng làm lơ lão Tiêu với vẻ mặt phẫn nộ đang muốn quát bảo anh ta dừng lại, anh ta cầm loa và nói: “Các em, anh là Lương Thiếu Dũng, là đàn anh năm tư của các em.
Anh sắp phải đi thực tập, rời khỏi trường học, bước vào xã hội.
Mà cuộc sống đại học của các em chỉ vừa mới bắt đầu, anh muốn cho các em một buổi lễ nhập học cả đời này cũng khó quên được, cái này gọi là có cảm giác nghi thức.
Hàng năm có biết bao sinh viên bước chân vào đại học, mọi người đều kinh qua dãi nắng dầm mưa.
Nhưng những tân sinh viên của Đại học công nghệ tỉnh Hoa chúng ta không giống họ, các em giỏi nhất.
Nào, lên xe!”
Tùng tùng tùng tùng...
Đội danh dự lại bắt đầu thổi kèn đàn hát, tiếp sau đó là một hàng dài xe Audi sang xịn, hơn nữa còn kéo dài tuyến đường đón khách từ cổng làng đại học khi xuống xe bus nổi thẳng đến cửa ký túc xá, tân sinh viên đỡ phải đi bộ hơn mười phút.
Cả đoạn đường có hoa tươi chào đón, dàn nhạc làm bạn, lại có xe sang đưa đón, có người chuyên trách làm thủ tục nhập học, mỗi một tân sinh viên cảm giác giống như mình đang đi lên đỉnh cao cuộc đời.
Mọi việc diễn ra ngay ngắn, trật tự, từng chiếc Audi đi qua đi lại, từng tân sinh viên năm nhất đều được trải nghiệm đãi ngộ đặc biệt, hơn nữa còn bao luôn cả việc chuyển hành lý lên phòng.
Nhiều năm sau, có lẽ lửa tân sinh viên này sẽ quên mình đến đại học bằng cách nào, nhưng tuyệt đối sẽ không quên hai đàn anh năm tư tên là Tần Minh và Lương Thiếu Dũng đã nhiệt tình tiếp đón họ, chỉ vì một lần tạo cảm giác có nghi lễ,
Nhưng một số ít người trong cuộc biết, hành động này là để biểu đạt sự kháng nghị về đãi ngộ đặc biệt của du học sinh nước ngoài.
Cách làm của Tần Minh rất đơn giản, thầy yêu cầu tôi phục vụ họ, tôi nhất quyết không nghe, tôi phục vụ cho sinh viên nước mình đấy, hơn nữa còn là đãi ngộ siêu đẳng cấp, có tiền là muốn gì chẳng được, thầy làm gì được tôi?
Thầy Tiêu và mấy người Cao Bình, Tống Thu Yến của Hội sinh viên đều trợn tròn mắt đứng ở trên đường nhìn xe sang qua lại, một người mặc đồ đen bận rộn làm mọi thủ tục, hơn nữa còn tưới nước cho hoa nữa.
Thế này, thế này phải tiêu tốn bao nhiêu tiền vậy?
Vài phụ huynh đi cùng con cái nhìn cảnh tượng này, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui sướng.
“Ôi trời, con trai à, đại học của con lợi hại thật đấy, lần đầu tiên ba được thấy lễ nhập học như thế này đấy.
Uầy, lại còn ngồi xe Audi đến cửa ký túc xá của con, chúng ta mới chỉ đi Geely thôi, có thể ngồi xe này hóng gió một lát được không? Được à? Uầy, chu đáo quá.
“Đàn anh, anh có thiếu bạn gái không? Đàn anh...!này, mấy cậu từ từ, đừng đẩy tôi.
Anh Lương, anh Tần, các anh nhìn em này, em ở đây.
“Hành lý của em hơi nhiều, cái gì? Còn đưa lên phòng giúp nữa á? Cảm ơn các anh, cảm ơn đàn anh...
Có tân sinh viên muốn nịnh bợ mấy người Tần Minh nhưng đều bị người áo đen ngăn lại.
Chỉ chốc lát sau, tân sinh viên của trường đều nhập học một cách trật tự, không xảy ra vấn đề gì nữa.
Mà tất cả mọi người đều được hưởng đãi ngộ này ngoại trừ mấy du học sinh mà đám Cao Bình và Tống Thu Yến yêu cầu phục vụ, Tần Minh cố ý làm như thế.
Đương nhiên phòng của Tần Minh sẽ không nghe theo yêu cầu của Cao Bình và thầy Tiêu ưu tiên cho du học sinh, anh làm lơ họ, để cho họ đứng nhìn anh giúp tân sinh viên nước mình ra sao.
Đó không phải là vả mặt trực tiếp à? Thầy Tiêu đứng đây với sắc mặt cực kỳ khó coi, thế nhưng ông ta lại không tiện bỏ đi.
Ông ta tức sôi máu, mặt mày lạnh tanh.
Còn Cao Bình sợ nhũn cả chân, cô ta cảm giác mọi việc hỏng bét, nhưng cô ta lại không nói ra được là hỏng ở chỗ nào.
Cô ta và Tổng Thu Yến muốn rời đi nhưng lại không nhấc nổi chân.
Nếu người bình thường chống lại mệnh lệnh của Hội sinh viên, tức là bỏ gánh không làm, thế thì Cao Bình có thể lợi dụng quyền lợi của Hội sinh viên để xử phạt.
Nhưng tính hình bây giờ không giống vậy.
Tần Minh đẩy việc này lên mức độ cao hơn, giống như việc bạn bỗng nhiên đánh một đứa trẻ ven đường với việc bạn đánh con của tổng thống nước X, đều là trẻ con nhưng kết quả có thể giống nhau được hay sao?
Không thấy bên cạnh còn có lãnh đạo trường, lãnh đạo Sở giáo dục, thậm chí lãnh đạo thành phố cũng đến sao?
Quan trọng là lãnh đạo trường đều ở đây chờ, họ chờ ai? Thầy Tiêu loại mình ra đầu tiên, tuyệt đối không phải ông ta, và cũng không thể là một sinh viên bình thường như Cao Bình.
Vậy thì là Tần Minh, họ nghĩ đến Tần Minh, nhưng lại không dám tin tưởng sẽ là đối phương.
Ẩn ý đẳng sau việc này chẳng phải là Tần Minh nói cho họ biết, mấy người trêu chọc được ông đây à? Nếu dám làm khó dễ anh em trong phòng bọn này, vậy cứ thử đi, xem ai xui xẻo.
Hành động này của Tần Minh đã chèn ép thầy Tiêu và mấy sinh viên Cao Bình, Tổng Thu Yến, khiến họ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Bận rộn rất lâu, tân sinh viên nhập học một cách trật tự, vở diễn chính của Tần Minh sắp lên sân khấu.
Không xả giận cho lần này thì đúng là uổng công Tần Minh đi học nhiều năm như vậy..