Thiếu Gia Ngông Cuồng


Để sắp xếp cho Lương Thiếu Dũng cái danh “nhân vật hô mưa gọi gió của trường đại học” một cách hoàn hảo, Tần Minh còn lôi kéo thêm mấy cô em tân sinh viên là bạn thân của em gái Lương Thiếu Dũng cùng với mấy người bí thư Triệu, giám đốc Lý, thị trưởng Vương đến ăn cơm trưa ở tòa nhà họ Tần, có thể nói là rất chơi trội.
Nhưng xuyên suốt toàn bộ bữa tiệc, Lương Thiếu Dũng đều nói chuyện điện thoại với vẻ không yên lòng, bởi vì anh ta thất tình rồi.
Anh ta điên cuồng liên lạc với Triệu Mộng Hoa nhưng không nhận được nhiều hồi âm, cuối cùng Triệu Mộng Hoa chỉ nói đôi ba câu rồi đá anh ta.

“Chúng ta không hợp nhau.

“Chia tay đi” “Đừng nghĩ tôi tệ hại như vậy, không phải vì tiền mà tôi mới chia tay đâu.” “Tin hay không thì tùy anh, chúng ta không hợp nhau.
Sau khi nhận được mấy câu đó, Lương Thiếu Dũng lập tức bị block.
Sau đó bốn anh em quay về ký túc xá, Tần Minh nhìn thấy vẻ mất mát trên gương mặt người anh em tốt của mình thì an ủi: “Cậu Dũng, chân trời bao la chỗ nào mà chẳng có cỏ thơm, không phải bị Lý Mộng đá xong tôi mới có được một người tốt hơn như Nhiếp Hải Đường sao?”
Mọi cảm xúc bị dồn nén bấy lâu trong lòng Lương Thiếu Dũng cuối cùng cũng bộc phát, anh ta ôm mặt và nói: “Tiểu Minh, cậu đừng an ủi tôi nữa.

Nhà họ Nhiếp phá sản, Nhiếp Hải Đường đã rời khỏi thành phố Quảng, trong lòng cậu cũng không vui mà
Khóe miệng Tần Minh giật giật, cậu Dũng, lời này của cậu thật sự nói trúng tim đen của tôi.
Tôn Chí Bằng thở dài, anh ta vỗ Lương Thiếu Dũng và an ủi: “Cậu Dũng, Tiểu Minh nói rất đúng, chân trời bao la chỗ nào mà chẳng có cỏ thơm? Người phụ nữ không thể cùng cậu đồng cam cộng khổ cũng không xứng cùng cậu hưởng vinh hoa phú quý.
Lương Thiếu Dũng đau khổ nói: “Cho dù chia tay nhưng cô ấy cũng không chịu gặp tôi một lần.

Phụ nữ trở nên nhẫn tâm đều tuyệt tình như vậy sao? Mặc dù nhà tôi không giàu nứt đố đổ vách nhưng cũng đâu thiếu tiền.


Cô ấy không ưng điều kiện của tôi sao?”
Bầu không khí trong ký túc xá khá ngột ngạt, mà đúng lúc này Triệu Phú Quý lại đi đến cửa ký túc xá.
Triệu Phú Quý nói với vẻ buồn cười: “Ái chà, thất tình rồi à? Bị đá hả?"
Tần Minh tức giận nói: “Triệu Phú Quý, cậu rảnh rỗi nên thích đi kiếm chuyện hả?”
Kể từ buổi đấu giá lần trước, sau khi thấy được thế lực nhà họ Mộc phía sau Tần Minh, Triệu Phú Quý đã không dám đối đầu trực diện với anh nữa, cậu ta vội vàng lấy ra một chiếc hộp, nói: “Tôi đến đưa đồ, một cô nhân viên công sở xinh đẹp bảo tôi chuyển cái này cho Lương Thiếu Dũng”
Lương Thiếu Dũng mở chiếc hộp đó ra, nước mắt lập tức rơi lã chã, anh ta nói: “Trong đây đều là son môi, nước hoa, túi xách LV, giày dép và quần áo mà trước kia tôi tặng cô ấy, tại sao? Tại sao chứ? Anh tưởng rằng tình yêu của chúng ta có thể tồn tại mãi mãi, mặc dù anh có bình thường một chút, nhưng cũng không cần phải ngưỡng mộ người khác, anh tưởng rằng em cũng nghĩ giống anh, tại sao? Tại sao vậy?”
Ba người Tần Minh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy bất lực, cả ký túc xá đều ngập tràn tiếng khóc than của Lương Thiếu Dũng.
Cả ba thay phiên nhau an ủi Lương Thiếu Dũng, đến chập tối bọn họ bèn quyết định cùng đến quán bar mượn rượu giải sầu, uống say một trận, ngày mai lại bắt đầu lại từ đầu.
Dù sao cũng là đàn ông mà, tuổi trẻ là tài sản vốn có, nghiêm túc tìm kiếm thì còn phải lo không tìm được một cô gái tốt sao?
Cả bốn người đi đến một quán bar bên ngoài trường học, nơi mà những người trẻ tuổi thích lui tới, bọn họ dự định phải uống say một trận.
Không ngờ bốn người vừa bước đến cửa thì lại đụng phải Triệu Mộng Hoa.

Cô ta ăn diện chững chạc hơn rất nhiều so với lúc đi học, mặc một bộ quần áo công sở màu be thấp cổ, để lộ khe ngực ở giữa, trên tay xách một chiếc túi hàng hiệu, tô son môi, bước trên đôi giày cao gót bảy phân.
Cô ta vừa bước ra khỏi ghế phụ của một chiếc BMW 7Series.
Ngồi ở ghế lái là một ông chủ trung niên mặc vest và đi giày da, hắn đóng cửa xe và năm tay Triệu Mộng Hoa.
Sau khi Lương Thiếu Dũng nhìn thấy cảnh tượng đó, hai mắt anh ta đỏ ngầu rồi chợt sải bước lao tới, Tần Minh cũng không thể ngăn cản nổi.

Triệu Mộng Hoa vừa xuống xe thì đã thấy Lương Thiếu Dũng nhưng lại không hề lên tiếng, cho đến tận khi anh ta đi tới chặn đường.

"Cậu ta là ai?” Người đàn ông bên cạnh chiếc BMW khá lịch sự, rất có phong thái và tác phong nhanh nhẹn, hình như là ông chủcủa một xí nghiệp.
Triệu Mộng Hoa đứng cùng ông chủ đó thì có hơi không hợp, bởi vì cô ta quá trẻ tuổi, mà rõ ràng ông chủ lái BMW này đã lớn tuổi, đầu còn hơi hói, trong hai người họ giống ba con hơn.
Triệu Mộng Hoa đáp: “Anh ta là bạn trai thời đại học của em, đã chia tay rồi.

Lương Thiếu Dũng, nếu anh còn là đàn ông thì đừng quần lấy tôi nữa, bây giờ tôi đã là bạn gái của A
Ông chủ lái BMW còn rất thoải mái vươn tay ra, hắn nói: “Chào cậu, tôi tên Tào Vỹ.

Tôi không để ý quá khứ của cậu và Mộng Hoa, nhưng cậu cũng đừng quấy nhiễu tương lai của cô ấy nữa, bởi vì hiện giờ cô ấy đã là bạn gái của tôi.

Nếu cậu thấy trước kia những gì mà cậu đã bỏ ra có hơi thiệt thòi, tôi có thể thay cô ấy bồi thường cho cậu chút tiền chỉ một lần duy nhất.

Một trăm nghìn đủ không?"
Nói xong, ông chủ lái BMW này dứt khoát viết một tấm chi phiếu và đưa cho Lương Thiếu Dũng.
Hành động này có thể coi là khoe của, một trăm nghìn, nói đưa là đưa luôn, giống như ném giấy vệ sinh đuổi kẻ ăn xin đi vậy.

Không những khoe rõ sự giàu có mà còn lộ ra sự cường thế trong việc dùng tiền để chèn ép người khác của ông ta, đồng thời cũng thể hiện hàm ý sỉ nhục người khác của ông ta.
Lương Thiếu Dũng càng cảm thấy mình bị sỉ nhục gấp bội, anh ta vung tay hất tờ chi phiếu đó đi và nói: “Tôi không cần đồng tiền dơ bẩn của ông.

Triệu Mộng Hoa, em không có gì để nói với anh sao? Chúng ta bên nhau ba năm, cứ kết thúc như vậy hay sao?”
Triệu Mộng Hoa lạnh lùng nói: “Tôi không có gì muốn nói với anh hết.

A Vỹ, chúng ta vào đi."
Tào Vỹ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Triệu Mộng Hoa, ông ta còn cố ý để tay thấp xuống một chút, vuốt ve mông của cô ta.

“Súc vật!” Lương Thiếu Dũng tức giận đến mức muốn xông đến đánh cho ông ta một trận tơi bời.
Nhưng Triệu Lập Ngựu và Tôn Chí Bằng ở bên cạnh đã ngăn anh ta lại, họ khuyên nhủ: “Cậu Dũng, bình tĩnh, bình tĩnh nào.”
Lương Thiếu Dũng vừa khóc vừa kích động gào lên: “Buông tôi ra, tôi phải đánh chết ông ta, tôi phải đánh chết ông ta...!hu hu...!tôi phải đánh chết ông ta, hu hu...
Tần Minh thở dài, không ngờ cậu Dũng trước đây ân ái với Triệu Mộng Hoa như vậy lại gặp phải kết cục giống hệt anh.
Tần Minh nói: “Hay là chúng ta đến nơi khác đi?"
Lương Thiếu Dũng lau nước mắt và nói: “Không cần, cứ uống ở đây đi”
Bốn anh em bước vào quán bar, ánh đèn trong quán rất dịu nhẹ, cũng rất yên tĩnh, không có sàn nhảy, là một nơi thuộc kiểu khá chính quy.
Triệu Mộng Hoa cùng Tào Vỹ đến đây uống rượu, cô ta còn hẹn cả một đám chị em thân thiết, có Trần Mục Linh, Cao Bình, Tống Thu Yến, còn có ba cô gái mà Tần Minh chưa gặp bao giờ.

Buổi sáng đụng mặt nhau, buổi tối lại đụng mặt nhau, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đám Tần Minh ngồi ở hàng ghế dài cách đó không xa.

Tần Minh thấy Trần Mục Linh vẫn đàn đúm với đám người Cao Bình thì âm thầm lắc đầu, cô ta và Triệu Mộng Hoa đều bị nhiễm thói xấu từ đám con gái cặn bã đó rồi, vì tiền mà có thể từ bỏ mọi thứ.
Tôn Chí Bằng nói với giọng điệu tiếc nuối: “Sao Trần Mục Linh lại chơi với đám con gái ham tiền kia vậy? Trước đây lúc ở cạnh Triệu Mộng Hoa, tôi thấy cô ta khá ngây thơ, đơn thuần, các cậu nhìn xem, bây giờ cô ta còn trang điểm đậm, mặc váy đen trễ vai, còn bấm lỗ tai, cô ta theo phong cách hắc ám đấy à?”
Triệu Lập Ngưu cũng nói: “Đúng vậy, tốt xấu gì cũng là một trong ba nữ thần hoa khôi của đại học công nghệ, trước đây cô ta thuần khiết đáng yêu, giống mấy cô người mẫu trên hình nền HD ấy.

Bây giờ thì...!haiz, đúng là ảnh hưởng của xã hội này."
Tần Minh nhìn sang bên đó, quả thực anh thấy lớp trang điểm của Trần Mục Linh đã đậm hơn, nhưng bởi vì cô ta trẻ trung xinh đẹp nên ngược lại lại mang một phong vị khác, chính là cảm giác kiều mị, quyến rũ, tùy tiện hơn lúc trước.
Tên Tào Vỹ kia rất nhiệt tình đưa danh thiếp của mình ra và nói: “Chào các người đẹp, anh là bạn trai của Mộng Hoa, tên Tào Vỹ.

Anh là người diễn thuyết các buổi tọa đàm về đầu tư, bản thân cũng đã tự mở một số công ty đầu tư, các người đẹp đây đều học cùng chuyên ngành, nếu muốn tìm công việc thực tập thì anh có thể giúp mọi người giới thiệu, dù sao mọi người cũng là bạn của Mộng Hoa.
Đám con gái thốt lên kinh ngạc, cảm khái Triệu Mộng Hoa đã tìm được một người bạn trai ưu tú.
Cao Bình kêu lên: “Đàn chị Triệu, lần này mắt nhìn của chị được đấy.

Đá tên Lương Thiếu Dũng kia sớm thì chẳng phải là sớm được hưởng thụ không? Anh Tào đây mới là đàn ông đích thực, đàn chị Triệu, bọn em đều ngưỡng mộ chị lắm đấy!”
Giọng cô ta rất lớn, nói xong còn cố ý nhìn về phía Tần Minh, giống như vừa cố tình, vừa vô ý khiêu khích bọn họ.
Tống Thu Yến cũng cười nhạo theo, cô ta nói: "Còn chẳng phải sao, một đám giẻ rách, đều là đồ ăn hại bị phụ nữ đá.

Nếu thật sự có bản lĩnh thì tại sao lại không giữ được người phụ nữ của mình!” “Đáng ghét!” Lương Thiếu Dũng siết chặt nằm đấm, trong lòng đã sắp bùng nổ.

“Rầm” một tiếng, Tần Minh đập bàn đứng dây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận