Tần Minh nhìn thấy Trần Mục Linh đi ra.
Người con gái không uống được rượu này được Triệu Mộng Hoa dìu đi, người lảo đảo.
Tào Vỹ gọi một chiếc xe Honda Alphard tới, muốn đưa Triệu Mộng Hoa, Trần Mục Linh, Cao Bình, Tống Thu Yên và cả hai cô gái không quen khác cùng đi.
Tần Minh nhớ tới vừa nãy Tào Vỹ nhân lúc không có ai đã bỏ thuốc, lại nghe Tôn Thường Hi nói Tào Vỹ này có vấn đề, là con cá lớn mà bên cảnh sát đang theo dõi, anh lập tức liền hoảng hồn.
Triệu Mộng Hoa có thể gặp nguy hiểm!
Thật ra ngoại trừ mối quan hệ cô ta là bạn gái của anh em tốt của anh ra thì Tần Minh rất có thiện cảm với Triệu Mộng Hoa.
Trước đây Triệu Mộng Hoa cũng là bạn chơi chung, cũng không bôi nhọ hay chế giễu gì Tần Minh mà dùng góc độ của một đàn chị tương đối bình thường để đối xử với anh.
Bởi vì đã chịu nhiều sự coi thường, cho nên đối với người đối xử bình đẳng với anh, Tần Minh đều sẽ có mấy phần thiện cảm.
Hơn nữa, anh cảm thấy biểu hiện của Triệu Mộng Hoa hôm nay hơi lạ.
Anh cảm thấy sự việc có điểm kỳ lạ, cho nên bắt buộc phải cứu Triệu Mộng Hoa.
Anh không quan tâm được nhiều như vậy nữa, lập tức xông lên, chặn lại trước cửa xe.
“Không được lên xe.” Tần Minh ngăn trước mặt mấy người con gái, nói: “Chị Triệu, không thể lên chiếc xe này được.
Tào Vỹ này không phải người tốt.”
Tào Vỹ thấy lại là Tần Minh đến gây chuyện, tức giận nói: “Bạn học, cậu làm thế này là có ý gì? Còn chưa gây chuyện đủ sao? Là người của các cậu động tay động chân trước, cậu biết nói lý không vậy? Đừng tưởng quen biết mấy tên xã hội đen thì giỏi giang lắm.
Tôi không có người sao?”
Vừa dứt lời, bên cạnh lập tức có hai người to cao vạm vỡ, hung ác siết chặt, trong tay áo rộng giấu một con dao.
Trong lòng Tân Minh sợ hãi, những người này đều là những nhân vật hung ác.
Triệu Mộng Hoa lạnh nhạt nói: “Tần Minh, tránh ra.
Tôi và Lương Thiếu Dũng đã kết thúc rồi.
Hiện giờ tôi là bạn gái của A Vỹ
Cao Bình thấy bản thân đã an toàn, vết sẹo lành lại cũng quên đi đau đớn, bắt đầu gây chuyện nói: “Đúng thế.
Ỷ quen biết mấy tên xã hội đen mục rữa mà xúc phạm, bắt nạt người khác.
Các cậu thế này gọi là bạo lực.
Hiện giờ người của anh Tào đang bảo vệ chúng tôi.
Cảnh sát vẫn chưa đi xa, cậu muốn thế nào?”
Trần Mục Linh nửa tỉnh nửa say, cắn răng hừ giọng rồi nói: “Vừa rồi bỏ tôi một mình ở nhà vệ sinh, đồ tồi.
Bọn tôi đi đâu quẩy liên quan gì đến cậu?”
Mấy cô gái khác cũng nói: “Đúng đấy.
Chúng tôi đi chơi có liên quan gì tới cậu? Cậu dựa vào cái gì? Cho dù chúng tôi đi câu đại gia cũng không liên quan đến cậu."
Tần Minh nghe thấy thì phổi cũng muốn nổ tung.
Ai thèm quan tâm đến mấy con đi các CÔ?
Anh nói với Triệu Mộng Hoa: “Dựa vào việc vừa rồi anh ta tranh thủ lúc mọi người không ở đó đã cho thứ bột không rõ nguồn gốc vào cốc rượu của Trần Mục Linh và chị Triệu.
Tôi tận mắt nhìn thấy.
Tào Vỹ này không phải người tốt.”
Lời vạch tội này vừa nói ra lập tức khiến mọi người choáng váng.
Trong quán bar, tranh thủ lúc người khác không chú ý, bỏ bột không rõ nguồn gốc.
Liên hệ những chuyện này với nhau, không khó để nghĩ ra Tào Vỹ muốn làm gì.
Trong lòng Tào Vỹ cũng trở nên hoảng loạn.
Hắn không ngờ đã bị Tần Minh phát hiện.
Sắc mặt hắn u ám, tay vô thức để vào trong túi quần.
Đương nhiên hắn sẽ không vứt lọ thuốc hít đó, sợ bị khám xét ra.
Triệu Mộng Hoa vẫn rất bình thản nói: “Buồn cười.
Vốn dĩ tôi là bạn gái của A Vỹ, tối nay chúng tôi đã chuẩn bị thuê nhà nghỉ sẵn rồi.
Tối nay tôi đã định dâng mình cho A Vỹ rồi, A Vỹ cần dùng thuốc với tôi sao?”
Tào Vỹ nghe thấy thì mừng rỡ, lập tức nói: “Vu khống.
Tôi không làm loại chuyện này.
Sao đảm sinh viên các cậu ai ai cũng ghét người giàu vậy? Tôi theo đuổi Mộng Hoa hơn một tháng trời, tôi dùng tấm chân tình làm cô ấy rung động, không phải dựa vào mấy thủ đoạn hạ lưu gì đó.
Người thành công như tôi theo đuổi người con gái mình thích thì sẽ không dùng thủ đoạn hạ lưu kiểu này” “Cậu vì để trút giận cho anh em của cậu mà liên lạc với mấy tên xã hội đen mục rữa vô công rỗi nghề, còn tạt các loại nước bẩn vào tôi.
Tào Vỹ tôi vô duyên vô cớ bị cậu vu oan.
Tôi có quyền bắt cậu chịu trách nhiệm, cậu còn gây chuyện nữa, tôi sẽ báo cáo với giáo viên trường cậu, tôi còn báo cảnh sát.”
Tào Vỹ nhất quyết chỉ nói về Triệu Mộng Hoa, không hề nhắc tới Trần Mục Linh, khiến mọi người quên đi lời của Tần Minh.
Cao Bình cười lớn ha ha: “Anh Tào, cậu ta là Tần Minh, sinh viên năm bốn khoa Kinh tế trường đại học Công nghệ tỉnh Hoa.
Tố cáo cậu ta với trường chúng tôi đi.
Trần Mục Linh cũng không nhịn được mà cười nhạo: “Tần Minh, có phải cậu điên rồi hay không? Tôi cần cậu cứu? Cậu cho rằng cậu là ai? Chúa cứu thế à? Cậu trở về ký túc xá mà thủ dâm đi, đồ thất bại.
Cả đời này cậu cũng không với nổi tới tôi đầu
Triệu Mộng Hoa cũng lạnh nhạt nói: “Tránh ra, bộ dạng phát điện của cậu khiến tôi buồn nôn.”
Đám con gái đẩy Tần Minh ra, chen lấn lên xe, hoàn toàn không tin khuyến cáo của Trần Minh.
Lúc Trần Mục Linh đi qua còn nhổ một miếng nước bọt về phía Tần Minh, say khướt mắng mỏ: “Thứ đàn ông tồi.
Coi tôi là lốp xe dự phòng, còn bỏ tôi một mình ở nhà vệ sinh.
Còn vu oan cho anh Tào, cuộc sống về đêm của bọn tôi vừa mới bắt đầu thôi.
Cậu cứ ghen tỵ đi.”
Tần Minh đứng tại chỗ, cạn lời.
Anh tức giận trong lòng, suýt chút thì phun ra một ngụm máu.
Đám con gái đó, làm ơn mắc oán.
Tào Vỹ vui vẻ nở nụ cười, cũng bỏ bàn tay đang nắm lấy lọ thuốc hít xuống.
Hắn lấy ra một tờ giấy vệ sinh, nhét vào trong tay Tần Minh, dương dương tự đắc, nói: “Cậu nhóc, là người từng trải, tôi chỉ cho cậu một con đường sáng.
Tốt nghiệp rồi tìm một công việc lương tháng hơn mười nghìn tệ, không đủ khả năng thì sáu, bảy nghìn cũng được.
Cố gắng trả được tiền cọc ở thành phố Quảng, về quê kiếm một cô vợ, sau đó nửa đời còn lại cố gắng để trả nợ tiền nhà, cố gắng nuôi con.
Tốt xấu gì cũng coi như là người thành phố.
“Còn về những em gái thành phố, em gái xinh đẹp này, cả đời này cậu cũng không hưởng được đầu.
Bọn họ ấy à, đã định là báu vật cưng chiếu dưới thân của những người có tiền, có thân phận như bọn tôi rồi.
Cậu muốn xem dáng vẻ mất hồn của bọn họ thì có thể tìm ở khu hàng nội địa xem.
Ha ha ha..."
Tào Vỹ điên cuồng cười lớn, cùng đám con gái lên xe rời đi.
Tần Minh nheo mắt, mắng: “Thứ không biết tốt xấu, không biết người có lòng tốt.
Tôi xem các cô bị người ta chơi đến chết thế nào”
Tần Minh đang định dùng giấy vệ sinh lau nước bọt do Trần Mục Linh nhổ trên mặt thì đột nhiên tay của một người phụ nữ ngăn anh lại, giành lấy tờ giấy, sau đó cho vào một chiếc túi ni lông chuyên dụng để thu thập chứng cứ.
Tần Minh nhìn Tôn Thường Hi, tò mò hỏi: “Sao vậy chị Thường Hi?”
Tôn Thường Hi nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì có lẽ tờ giấy này có vấn đề.
Dùng của tôi đi.
Tôn Thường Hi lấy ra một gói Tâm Tương Ấn, lau nước bọt trên mặt cho Tần Minh, động tác còn rất dịu dàng.
Tần Minh đứng im, không dám cử động linh tinh.
Cảnh sát xinh đẹp lau mặt giúp anh, đãi ngộ cực kỳ tốt.
Ánh mắt anh hướng xuống dưới, vừa hay nhìn thấy cổ áo của Tôn Thường Hi.
Cổ áo hơi mở, lộ ra một nửa phần da thịt căng mọng, còn có đường viền áo ngực màu trång.
Wow, dáng người Tôn Thường Hi cũng rất nuột.
Trên người tản ra mùi hương của phụ nữ, vô cùng thơm.
“Ui da.” Tại Tần Minh đột nhiên thấy đau.
Lại là bị Tôn Thường Hi phát hiện mắt anh không đứng đắn nên nhéo tai anh.
Tôn Thường Hi “hung ác” nói: “Được lắm thằng nhóc nhà cậu.
Ngực của chị đẹp không?”
Tôn Thường Hi hơi ngạc nhiên nói: “Vừa rồi bọn họ đối xử với cậu như vậy, cậu còn muốn giúp bọn họ? Được đấy cậu nhóc, rất có tư tưởng giác ngộ.
Tần Minh bĩu môi.
Lúc ban đầu anh là muốn cứu Triệu Mộng Hoa, bây giờ đơn giản là chán ghét, anh muốn khiến Tào Vỹ này trả giá đắt.
Tôn Thường Hi nghiêm túc nói: “Chuyện này...