"Gì cơ? Người thân của Cao Bình và Tổng Thu Yên gây rối ở bệnh viện ư?"
Tần Minh thấy tin nhắn mà ba anh em cùng phòng ký túc gửi tới, vô cùng bực bội.
Người thân của bọn họ không chăm sóc con mình cho tốt, có gì đâu mà làm ầm lên? Bệnh viện đắc tội bọn họ à?
Anh vội vàng chạy tới bệnh viện.
Sau khi tới nơi, anh mới phát hiện ở đây có rất nhiều người, toàn là phóng viên và đám đông hóng hót.
Ở phòng bệnh, mấy vị phụ huynh kích động bị bảo vệ kéo ra.
Tần Minh không quen ai cả, nhưng trông thấy người được Lương Thiếu Dũng che chở, anh đoán họ là ba mẹ của Triệu Mộng Hoa.
Trên mặt họ có vết thương do bị cào cấu, trông họ vô cùng bất lực và lúng túng.
Một bác gái hung dữ chỉ vào người ta mà mắng: "Tất cả là tại con gái của các người, tư tưởng hèn hạ, muốn bám víu vào người quyền quý nên mới bị bọn lừa đảo thừa cơ lợi dụng.
Cuối cùng còn làm liên lụy tới con gái tôi.
Nếu nó không hám tiền, con gái tôi sẽ hút chất gây hại sao? Sẽ bị lừa sao?"
Bên cạnh còn có một bác gái khác cũng mắng theo: "Sinh viên hả? Đàn chị khóa trên hả? Gặp phải đàn chị khóa trên như vậy đúng là xui tám đời.
Chuyện này do cô ta gây nên, con gái tôi bị lừa.
Giao người ra đây, giải thích xem nào!
Đồ yêu tinh hại người, đi ra đây! Rúc trong chăn à, tao muốn kiện mày." "Đúng thế! Đừng tưởng cô ta cũng là người bị hại.
Cô ta là đồng lõa đấy! Chúng tôi mới là người bị hại."
Mấy bác trai, bác gái ầm ĩ không ngừng, ngoài phòng bệnh ồn ào hết cả lên.
Còn có người nhà ra sức kể lể với phóng viên, nói con nhà họ thê thảm cỡ nào, vô tội biết bao, bình thường rất xuất sắc nhưng bị Triệu Mộng Hoa làm hư.
Tần Minh nhíu mày.
Đám người này làm gì thể? Sao có thể trách Triệu Mộng Hoa trong chuyện này?
Tại anh tại ả, tại cả hai bên.
Không phải vì Cao Bình hám giàu, muốn quen biết đại gia sao?
Tần Minh đi tới, Triệu Lập Ngưu vội kéo anh vào trong: "Không ổn rồi! Ba mẹ của Cao Bình, Tống Thu Yên và ba mẹ của những cô gái bị hại khác cùng gây sự, kiên quyết đòi Triệu Mộng Hoa chịu trách nhiệm và bồi thường.
Bọn họ nói rằng Triệu Mộng Hoa làm hư con gái nhà bọn họ.
Chẳng phải là nói vớ vẩn sao? Tại Cao Bình và Tống Thu Yên hám tiền đấy chứ! Chậc...!chẳng liên quan đến những người khác."
Tần Minh hỏi: "Chị Triệu đã tỉnh chưa?"
Triệu Lập Ngưu trả lời: "Vẫn ổn, chị ấy tỉnh táo lại rồi.
Chị ấy vô cùng hối hận về việc mình đã làm, nói rằng ban đầu mình tới công ty của Tào Vỹ xin làm trợ giảng, nhưng bất cần uống nước mà người phỏng vấn là Cao Vỹ đưa cho.
Sau đó đầu óc mơ màng, Tào Vỹ nói gì chị ấy cũng tin.
Thời gian khoảng nửa tháng.
Trong nửa tháng này, Tào Vỹ lợi dụng chị Triệu dẫn mối, lôi kéo, lừa gạt rất nhiều sinh viên nữ vào công ty lừa đảo của bọn họ.
Có rất nhiều cô gái bị lừa tiền, tất cả đều là bạn của chị Triệu ngày trước.
Tần Minh ngập ngừng hỏi: "Chị Triệu có bị thiệt thòi không?"
Triệu Lập Ngưu đáp: "Sự hiểu lầm này đã được làm rõ.
Đúng là kỳ nghỉ hè, chị Triệu dốc lòng đi tìm việc làm nên mới ít liên lạc với cậu Dũng.
Hơn nữa, Tào Vỹ vội giăng bẫy, vẫn chưa động vào chị ấy nên chị ấy chưa bị làm sao.
Âu cũng là điều may mắn trong xui xẻo!"
Tần Minh gật đầu.
Tối qua, lúc Tào Vỹ xin tha cũng nói vậy.
Triệu Mộng Hoa không bị thiệt lớn, nhưng Tào Vỹ lợi dụng Triệu Mộng Hoa dẫn mối cho không ít bạn bè của cô ta, lừa rất nhiều tiền.
Tần Minh hỏi tiếp: "Cậu Dũng nói sao?"
Triệu Lập Ngưu trả lời: "Cậu Dũng đã tha thứ cho chị ấy.
Chị ấy cũng làm lành với cậu Dũng rồi.
Nhưng bởi vì chị ấy chịu ảnh hưởng của chất gây hại nên trạng thái tinh thần không được tốt.
Có lẽ phải một thời gian nữa mới hồi phục."
Tần Minh nhìn ra cửa.
Lương Thiếu Dũng đang chặn kín cửa, không cho đám người thân của người bị hại xông vào quấy rầy Triệu Mộng Hoa.
Tần Minh đến gần giường bệnh, cất tiếng hỏi han: "Chị Triệu, chị đỡ hơn chưa?"
Triệu Mộng Hoa cười vui vẻ: "Tần Minh, cảm ơn cậu đã đến thăm tôi.
Tôi ra nông nỗi này cũng là gieo gió gặt bão, không biết cảnh giác."
Tần Minh nói: "Chị Triệu cứ yên tâm, mấy tên lừa đảo kia chắc chắn sẽ bị xử tử hình."
Triệu Mộng Hoa đau khổ cúi gằm: "Tôi không muốn quan tâm tới bọn họ, nhưng bạn của tôi...!Tất cả là tại tôi, tôi đã hại họ."
Tần Minh an ủi: "Chị Triệu, chị đừng nói vậy, không thể đổ hết lỗi lầm lên đầu chị được.
Mấy người hôm qua không bị làm sao, cảnh sát rất cố gắng.
À đúng rồi, chị cũng bị cô gái tên là Mã Nhụy lừa mà? Chị cũng là người bị hại."
Triệu Mộng Hoa thở dài: "Đúng là Mã Nhụy giới thiệu công ty lừa đảo kia cho tôi.
Bởi vì kỳ nghỉ hè tôi tìm việc không thuận lợi, cô ta bảo làm trợ lý hưởng lương mười ba nghìn, cho nên tôi muốn đi.
Nhưng tôi không thể hận cô ta.
Cô ta còn thảm hơn tôi, bị lừa cả người lẫn tiền.
Sau khi được cứu, cô ta tỉnh táo lại, cả người đều, đều...!haiz..."
Tần Minh cũng nghĩ vậy.
Một cô gái bị lừa tiền lừa tình, có thể không suy sụp tinh thần sao? May mà anh cứu người kịp thời, không thì đã có thêm mười mấy cô gái gặp nạn.
Triệu Mộng Hoa lại hỏi: "Tần Minh, tôi nghe cảnh sát nói cậu đã góp sức cứu chúng tôi phải không?"
Tần Minh cười gượng: "Không phải tôi.
Cậu Dũng và Tào Vỹ đánh nhau.
Trước khi ngất xỉu, cậu ấy túm chặt tôi, bảo tôi nhất định phải cứu chị."
Triệu Mộng Hoa nhìn ra cửa với tâm trạng hạnh phúc.
Cô ta biết bạn trai mình là một người có thể nương tựa.
Triệu Mộng Hoa nói: "Tóm lại là tôi cảm ơn cậu.
A Dũng quen người anh em tốt như cậu đúng là may mắn." "ối!" Triệu Mộng Hoa vừa dứt lời, Lương Thiếu Dũng và ba mẹ của cô ta bị người ta đẩy vào trong, ngã ra đất.
Người thân của người bị hại rất đông đảo, họ không cần biết đúng sai thế nào, ai cũng tìm Triệu Mộng Hoa, vừa mắng vừa xông đến.
"Là cô ta! Con ả hám tiền, con khốn, con đĩ dơ bẩn." "Con gái tao bị mày lừa thê thảm, mày phải chịu trách nhiệm!" "Con trai tao cũng bị lừa năm mươi nghìn tệ.
Con ả độc ác này lừa cả bạn học" "Bạn học đã là gì? Tôi với nó là họ hàng đấy! Lừa ai chẳng được, lại đi lừa người thân? Triệu Mộng Hoa, mày thấy có lỗi với em họ mày không?"
Bọn họ hết sức kích động, Tôn Chí Bằng và Triệu Lập Ngưu không cản nổi.
Triệu Mộng Hoa sợ hãi, trùm chăn không dám nhìn bọn họ, luôn miệng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi xin lỗi."
Các bậc phụ huynh đang kích động chửi ầm lên: "Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?"
Có người vung ống nước tấn công, nhóm bảo vệ không kịp giúp đỡ, bởi vì đám người thân của người bị hại đông quá.
Cop!
Lương Thiếu Dũng nhào tới chắn trước Triệu Mộng Hoa, trúng gậy vỡ đầu, máu chảy ròng ròng.
Anh ta cắn răng nhịn đau: "Tiểu Minh, cậu mau tránh ra.
Nguy hiểm đấy!"
Tần Minh thấy bạn tốt bị đánh, lửa giận bùng lên ngùn ngụt.
Anh né ống nước, đánh trả lại một gậy.
Bộ p! Ông chú vừa tấn công cũng bị đánh chảy máu, ngã không dậy nổi.
Mọi người sững sờ.
Bọn họ đang xô đẩy, chửi mắng, cứ tưởng đám Tần Minh dễ bị bắt nạt, dù bị đánh cũng không dám trả đòn.
Nào ngờ Tần Minh nóng tính, đánh lại ngay lập tức.
Những người này thấy anh hung ác, sợ đến nỗi mau chóng lùi về sau vài bước.
Tần Minh vừa chỉ vào đám đông vừa mắng to: "Các người đang gây rối ở bệnh viện đó! Các người không đi tìm kẻ lừa đảo, bảo vệ quyền lợi, mà lại tìm người bị hại khác hả? Có biết lý lẽ không? Nếu con của các người không ham tiền thì sẽ mắc lừa chắc? Mánh khỏe lừa đảo vô cùng đơn giản! Vì sao chị ấy lại dẫn bọn họ đi làm quen với đại gia, con nhà giàu, thương nhân lắm tiền vẫn còn độc thân, nhằm cái là chuẩn? Chẳng phải vì con các người ham tiền sao? Các người không ngẫm lại xem đám đại gia, con nhà giàu ấy dễ dụ chắc?"
Đương nhiên là bọn họ biết điều này, nhưng bọn họ gây sự, quậy phá chẳng phải vì tiền sao? Bọn họ muốn người nhà của Triệu Mộng Hoa bồi thường tiền, vơ vét một khoản.
Đột nhiên, có một bác gái chỉ vào Tần Minh và mắng: "Cậu là cái thá gì? Cậu dựa vào đâu mà nói giúp nó? Cậu là người ngoài nên nói gì chẳng được.
Nếu Triệu Mộng Hoa không giới thiệu thì con gái tôi không bị lừa.
Cậu tránh ra!" "Phải đó, tránh ra!" Một đám thân thích mồm năm miệng mười.
Có điều lần này bọn họ không dám ra tay, chỉ khua mỗi múa mép.
Tần Minh đang định lên tiếng thì bên ngoài có mấy anh cảnh sát đi tới, tức giận khiển trách: "Tất cả đi ra ngoài, cái kiểu gì thế này? Mọi người có biết cậu ấy là ai không? Cậu ấy là ân nhân của mọi người đó!".