Thiếu Gia Ngông Cuồng


Khuôn viên nhà họ Mộc, Tần Minh đang ngồi đọc sách trong phòng sách, bên cạnh còn có ông cụ Mộc Hải Nhiễm.
Mộc Hải Nhiễm rất khách sáo với Tần Minh, giới thiệu rất nhiều sách về triết lý cuộc sống cho anh, chẳng hạn như Hậu Hắc Học, định luật Murphy, vân vân, còn kể cho Tần Minh nghe những việc làm oai hùng của ông cụ thời trẻ, trò chuyện rất vui vẻ.
Ngược lại, Tần Minh tỏ ra khá xấu hổ.

Có vẻ như Mộc Hải Nhiễm rất thích "cháu rể" này của mình, nhưng Tần Minh nói bóng nói gió thì biết, dường như Mộc Hải Nhiễm không biết rằng anh đã rời khỏi nhà họ Mộc.
Mặc dù Mộc Tiêu Kiều là một người đẹp hàng đầu, nhưng trong lòng Tần Minh vẫn chỉ có một người phụ nữ khác.
Không phải vợ chồng thật sự, liên lụy đến người khác làm gì?
Trong lòng Tần Minh rất khó chịu: "Lão già Mộc Hạo kia không nói cho ai biết, chẳng lẽ giấy chứng nhận ly hôn kia là giả sao? Hả? Giấy chứng nhận ly hôn của mình đâu rồi nhỉ?"
Bíp bíp hai tiếng, một chiếc xe ô tô chạy đến dưới lầu trong khu nhà họ Mộc, Mộc Tiêu Kiều kéo vali đi vào.
Tần Minh cười lạnh, lập tức gọi điện thoại choMộc Hạo: "Này, ông chủ Mộc, ông đang ở đâu thế?"
Mộc Hạo giật mình, vội vàng nói: "Ồ, Tiểu Thần hả.

Tôi đang bàn chuyện công tác ở nước ngoài, có chuyện gì vậy?"
Tần Minh nhếch mép, mở cửa sổ ra vẫy tay xuống, nói: "Thật không? Vậy ông ngẩng đầu lên một chút đi, xem tôi đang ở đâu?"
Mộc Hạo ngẩng đầu lên, khi thấy Tần Minh đang vẫy tay với mình, ông ta lập tức trợn trắng mắt.

Lần này không còn chỗ nào để trốn nữa, ông ta đành thở dài.


Cậu Tần Minh này ghét Tiêu Kiều nhà họ đến vậy sao?
Mộc Tiêu Kiều nhìn lên phòng mình theo thói quen, nhưng khi cô ta thấy Tần Minh đang vẫy tay với Mộc Hạo, cô ta khẽ giật mình.

Nhìn từ khoảng cách này, dường như anh cũng đang vẫy tay với Mộc Tiêu Kiều.
Mộc Tiêu Kiều hơi hồi hộp và thẹn thùng, tim đập càng lúc càng nhanh, ngọt ngào như đang yêu đương: "Anh ấy đang chào đón mình sao? Sao anh ấy biết hôm nay mình về nhà? Anh ấy đang đợi mình ở nhà sao?"
Mộc Tiêu Kiều lập tức mỉm cười, tâm trạng rất vui vẻ.
Và trên lầu, Tần Minh hừ một tiếng hung dữ, nói: "Ông chủ Mộc, tôi đã cho ông rất nhiềuthể diện và tôn trọng rồi, tôi không làm ầm ĩ ở nhà ông, còn phải chịu đựng sự sỉ nhục vô cớ của người thân nhà ông.

Ông lập tức lên đây nói rõ cho tôi, nếu không đừng trách tôi làm xấu mặt nhà họ Mộc các người..."
Mộc Hạo tiếp tục giả ngu, nói: "Tiểu Tần, có chuyện gì mà nóng tính thế? Cậu chờ một chút tôi lên ngay."
Nói lên ngay, nhưng lại không lên mà còn thân thiện chào hỏi bác cả và bác hai.
Hứa Thục Lan rất vui khi thấy Mộc Tiêu Kiều đã trở lại, nắm lấy tay cô ta và nói: "Tiểu Tần cũng ở đây, tối nay các con ăn cơm ở nhà đi.

Mẹ sẽ nhắc chị Phương làm mấy món ăn ngon, con lên xem cậu ta một chút đi.

Tạm thời cứ để ba con nói chuyện với các bác trước đã."
Mộc Tiêu Kiều ngượng ngùng gật đầu, không chào hỏi gia đình nhà bác cả và bác hai nữa.
Mộc Tiêu Kiều đang chuẩn bị lên lầu, bà cụ Mộc đang xem TV lập tức giữ chặt cháu gái bảo bối của mình và nói: "Tiêu Kiều, cháu có nhớ Tần Minh không?"

Mộc Tiêu Kiều ngượng ngùng nói: "Bà nội, bà hỏi cái gì vậy? Cũng không nhớ nhiều, dù sao công việc của cháu cũng rất bận, mỗi ngày của cháu đều rất thú vị."Bà cụ Mộc cười thần bí: "Đợi chút nữa nhìn thấy Tần Minh, cháu đừng nóng vội, có chuyện gì thì phải hỏi ý kiến của Tần Minh trước đã."
Mộc Tiêu Kiều hoàn toàn không hiểu bà cụ nói vậy là có ý gì, hình như trong lời nói có ẩn ý gì đó, tuy rằng cô ta không đoán ra được, nhưng cô ta sẽ cẩn thận một chút.
Tần Minh muốn đợi Mộc Hạo đi lên, nhưng cuối cùng lại chỉ có Mộc Tiêu Kiều.
Khi Tần Minh nhìn thấy Mộc Tiêu Kiều, chẳng hiểu sao lại thấy hơi lạ lùng.

Lần trước suýt chút nữa anh đã đẩy ngã Mộc Tiêu Kiều, cuối cùng sáng hôm sau cô ta lại tránh mặt anh.
Tần Minh hỏi: "Về rồi à? Ba cô đâu?"
Mộc Tiêu Kiều nói: "Đang nói chuyện với bác cả và bác hai ở dưới lầu."
Nói xong hai câu, cả hai không còn gì để nói, mặc dù quan hệ này có một chút quen thuộc nhưng lại có khoảng cách cực lớn, rất xa lạ.
Tần Minh khó chịu nói: "Ba của cô, ông ta cứ trốn tránh tôi suốt"
Mộc Tiêu Kiều cắn môi, vui mừng nói: "Có chuyện gì cứ nói với tôi là được, anh không đưa ra yêu cầu ly hôn với tôi, tôi vui lắm.

Thực ra, tôi không thích trở thành một người phụ nữ đã ly hôn."Tần Minh nhíu mày, đây chính là chuyện mà anh muốn nói.
Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng thì Mộc Tiêu Kiều lại vuốt ve chuỗi đá Dzi chín mắt lên cổ và nói: "Hình như bác cả và bác hai muốn tôi đưa chuỗi đá Dzi chín mắt mà anh tặng tôi cho bọn họ, ý anh thế nào?"
Đương nhiên Tần Minh rất khó chịu, lập tức trả lời: "Đám nịnh hót, đừng đưa cho bọn họ.

Thứ này hơn một trăm triệu tệ, làm mới thì giá cả mới, còn là pháp khí mà Lạt Ma từng đeo, đặt trong thị trường đồ cổ thì cũng là bảo bối có tiền cũng không mua được.


Không thể bán lại chỉ vì họ là người thân."
Mộc Tiêu Kiều trả lời: "Cũng đúng, đây là thứ Trương chân nhân yêu cầu tôi đấu giá, có thể phù hộ cho chúng ta."
Trong lòng Tần Minh hơi rung động, xúc động vì câu nói "phù hộ cho chúng ta" này.

Hóa ra lúc đó Mộc Tiêu Kiều nhất quyết đấu giá chuỗi đá Dzi chín mắt này cũng là nghĩ cho Tần Minh? Không uổng công anh trả tiền.
Lúc ban đầu, thái độ của Mộc Tiêu Kiều rất thờ ơ, rồi dần dần trở nên nhiệt tình, điều này khiến Tần Minh không kịp thích nghi.
Anh là người sống tình cảm, anh không đành lòng làm tổn thương Mộc Tiêu Kiều, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.Suy nghĩ xong, anh thấy vẫn nên nói rõ mọi chuyện với Mộc Hạo.
Mộc Tiêu Kiều thấy Tần Minh vẫn mặc những bộ quần áo cũ kia thì mở vali lấy ra vài bộ quần áo mới, nói: "Lúc trở về tôi có mua cho anh mấy bộ quần áo, anh mặc thử xem có vừa không?"
Tần Minh nhận lấy quần áo một cách bị động, xem nhãn hiệu thì là của Versace và Anima, đều là những thương hiệu nổi tiếng thế giới với chất liệu cao cấp và kiểu dáng mới nhất.
Thật ra Tần Minh cảm động lắm, đây là lần đầu tiên anh được người khác tặng quần áo, anh nên nhận hay là không nhận đây?
Khi Tần Minh còn đang do dự, Hứa Thục Lan đã đi lên gọi Mộc Tiêu Kiều, nói rằng bác cả và bác hai đang tìm cô ta.
Thấy Tần Minh không cự tuyệt, Mộc Tiêu Kiều coi như anh đã nhận, nói: "Những thứ này tôi đã giặt sạch cho anh rồi, anh cứ yên tâm mặc thử đi, tối nay ở lại ăn cơm nhé."
Mộc Tiêu Kiều đi xuống, vừa thấy người tới, bác cả đã nói: "Ồ, Tiêu Kiều của chúng ta đây rồi, giờ đã chuyển từ nữ sinh xuất sắc thành nữ chủ tịch rồi."
Bác hai cũng nói: "Đương nhiên rồi, nghe nói thương hiệu Tinh Lung của cháu đã đứngvững trên trị trí thương hiệu thời trang cao cấp trong nước rồi, còn chuẩn bị vươn ra quốc tế nữa."
Vợ bác cả cũng khích lệ: "Đúng vậy, nếu mấy đứa con hư của bác mà có được một nửa bản lĩnh của Tiêu Kiều thì bác đã yên tâm rồi."
Sau khi các bậc cha chủ khen ngợi xong, lại chuyển chủ đề, hỏi: "À Tiêu Kiều này, có phải là cháu đang đeo trang sức đá Dzi chín mắt mà trước kia được bán đấu giá ở thành phố Quảng chúng ta không?"
Mộc Tiêu Kiều đã biết bác cả, bác hai muốn mua bộ pháp khí cổ này của mình từ lâu rồi.
Cô ta nói: "Dạ đúng, có chuyện gì vậy bác cả? Lúc đó cháu đấu giá mất một trăm sáu mươi triệu mới lấy được, đồng thời cũng đổi mới giá cả của đá Dzi trên thị trường trong nước."
Mộc Hạo ngay lập tức nói bổ sung: "Đó là tiền riêng của Tiêu Kiều, em không hỗ trợ bất cứ thứ gì cho con bé.

Vì vậy, Tiêu Kiều có bán lại hay không hoàn toàn tùy thuộc vào mong muốn của nó."

Hai cô con gái nhà bác cả, bác hai nghe nói Mộc Tiêu Kiều hoàn toàn không được người nhà giúp đỡ và ủng hộ thì nhao nhao hâm mộ.

Bọn họ hâm mộ và đố kỵ lắm, dù sao bọn họ cũng chỉ hơn kém nhau một tuổi mà thôi, vậy mà giờ bọn họ vẫn còn ăn bám.Đồng thời trong lòng bọn họ cũng rất khó chịu, bởi vì về đến nhà sẽ bị dạy dỗ một trận.

Dù sao bọn họ đều là người thân thích, từ nhỏ đến lớn bọn họ đều bị so sánh rất nhiều lần rồi.
Cũng may lần này biết được Mộc Tiêu Kiều phải lấy một chàng con rể kém cỏi đến ở rể nên mới vớt được một chút thể diện.
Hai cô em họ của cô ta đều nghĩ trong đầu "Sau này nhất định phải tìm một ông chồng có nhiều tiền, nếu không thì vĩnh viễn không ngóc đầu lên được".
Bác cả xoa hai bàn tay và hỏi: “Chuyện này, cháu có thể bán lại chuỗi đá Dzi chín mắt này cho chúng tôi được không?
Mộc Tiêu Kiều trả lời rất bình thản: "Không"
Bác hai buồn bực hỏi: "Hả? Tại sao? Thực ra trên thị trường có rất nhiều loại đá Dzi, cháu không nhất thiết phải đeo cái này mà đúng không? Nhưng nhà bác không thể không có cái này."
Vợ bác hai cũng nói: "Đúng đó Tiêu Kiều, chúng ta là họ hàng đã nhiều năm vậy rồi, đây cũng không phải chuyện gì lớn.

Nói cho cùng chuỗi đá Dzi cũng chỉ là pháp khí đồ cổ mà thôi, có quá nhiều thứ có thể thay thế nó."
Mộc Tiêu Kiều nói: "Bác gái, chuỗi đá Dzi chínmắt này không phải do cháu đấu giá được bằng tiền, nó được xem như tín vật đính ước mà anh ấy tặng cho cháu.

Chúng có ý nghĩa rất quan trọng đối với cháu."
Bác cả lập tức nói: "Ôi, Tiêu Kiều, câu này cháu phải nói nhỏ một chút, cho dù cậu Tần Minh ở rể kia không có ở đây, chẳng lẽ cháu không sợ tại vách mạch rừng sao.

Vậy thì người đó là ai? Chúng ta có thể gọi cậu ta đến và cùng thỏa thuận mà."
Mộc Tiêu Kiều lặng lẽ trợn tròn mắt, nói: "Được, để cháu gọi anh ấy đến.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận