Thái độ của người nhà bác cả và bác hai hoàn toàn khinh thường Tần Minh khiến Mộc Tiêu Kiều vô cùng bức xúc.
Cô ta nói đá Dzi chín mắt là tín vật định tình thì chắc chắn là do Tần Minh tặng, nhưng cô ra có tính rụt rè của con gái, dù sao thì kết hôn hai tháng nhưng vẫn là một cô gái trong trắng nên cô ta xấu hổ, không nói rõ là Tần Minh.
Kết quả bác cả hiểu lầm cô ta có người khác ở bên ngoài?
Thế này chẳng phải sỉ nhục cô ta sao? Nhưng sợ mất thể diện họ hàng nên cô ta không phát cáu.
Hứa Uyển Nhi ngạc nhiên nói: “Chậc chậc, thì ra chị họ có người trong lòng rồi, cuộc sống của anh rể chắc là thảm lắm đúng không?”
Hứa Huống cười ha hả: “Hoàn toàn không hề bất ngờ, anh rể nghèo kiết xác lại còn quê mùa.
Nếu không phải tốt số thì có thể ở rể nhà chị họ sao? Anh ta trung thực hiền lành là được rồi, còn có thể yêu cầu chị họ chạy theo hạnh phúc của mình?”
Vợ bác hai kiên nhẫn nói: “Mộc Hạo, chuyện này tôi buộc phải nói với chú, sao chủ có thể sắp xếp chuyện hôn nhân của Tiêu Kiều như vậy chứ? Mặc dù xung hỉ có tác dụng, ba chú không sao rồi, nhưng ba chúng tôi cũng đau lòng cho cháu gái bị hủy hoại như thế chứ.
Mộc Hạo vẻ mặt không vui, nói: “Chuyện này chúng ta đều đã thương lượng rồi, bây giờ ba tôi khỏe lên nhiều, chuyện này của nhà chúng tôi may mà nhờ có Tiểu Tần, nếu không có Tiểu Tần thì nhà chúng tôi gặp rắc rối từ sớm rồi.”
Mộc Hạo vô cùng tin tưởng Trương Toàn Chân, hơn nữa ông ta không cảm thấy như vậy là mê tín, đạo giáo cũng là khoa học mà đúng không? Căn bệnh khiếm khuyết di truyền của nhà bọn họ chẳng phải nhờ Thần Minh giải quyết giúp à? Công ty suýt chút nữa bị lừa mất chẳng phải cũng dựa vào Tần Minh ra mặt nên mới ổn định sao?
Bác cả thấy Mộc Hạo tức giận thì lập tức chuyển hướng, nói: “Ôi dào, mọi người nói nhỏ tiếng thôi, cho dù Tần Minh không ở đây thì cũng sợ nó có tại vách mạch rừng chứ, nếu để nó nghe được thì chẳng phải gây phiền phức cho Tiêu Kiều à? Tiêu Kiều, cháu nói xem người đàn ông đó là ai? Chúng ta có thể gọi đến nói chuyện.
Mộc Tiêu Kiều trợn trắng mắt, nói: "Được, cháu gọi anh ấy đến.
Bác cả thắc mắc: “Ở đây sao? Thế không ổn lắm nhỉ? Không nể mặt Tần Minh đến thế à?”
Bác hai thấp giọng nói: “Lo cái gì chứ? Một đứa ở rể mà còn làm phản được à? Vợ nói gì mà nó chẳng phải nghe? Điều này cũng thể hiện địa vị của Tiêu Kiều trong cái nhà này.
Hứa Huống cười ha hả: "Đợi lát nữa anh rể không chịu nổi lại xông ra thì buồn cười lắm.
Lời nói của những người họ hàng này khiến sắc mặt Mộc Tiêu Kiều vô cùng khó coi, cô ta đi lên tầng tìm Tần Minh.
Tần Minh đang thử quần áo, thấy Mộc Tiêu Kiều đột ngột đi vào thì ngượng ngùng, vội che lại hai chỗ, nói: “Làm gì thế? Chẳng phải cô xuống dưới rồi à?”
Mộc Tiêu Kiều thấy bộ dạng này của Tần Minh thì buồn cười, nói: “Họ tìm anh đấy, xuống dưới đi.”
Mặc dù Tần Minh không muốn tham dự vào chuyện nhà họ Mộc, nhưng nghĩ lại thì bọn họ còn có thể tìm anh vì chuyện gì? Thế nên anh nói: “Ồ, đợi chút, tôi thay đồ đã
Mộc Tiêu Kiều nói: “Không cần đâu, bộ vest này rất đẹp, tôi mặc giúp anh.”
Nói xong, Mộc Tiêu Kiều đi tới, chủ động chỉnh lại quần áo giúp Tần Minh, thậm chí còn ngồi xổm xuống chỉnh quần như một người vợ hiền.
Tần Minh nhìn Mộc Tiêu Kiều ở khoảng cách gần, trẻ trung xinh đẹp, anh ngửi được mùi hương của cô ta.
Ngón tay cô ta lướt nhẹ trên người Tần Minh, không hiểu sao anh hơi cảm động, cô ta là một cô chủ nhà giàu được mọi người vây quanh mà lại dịu dàng với anh như vậy, trái tim của Tần Minh cũng không phải sắt đá, sao có thể không chú ý đến được?
Mặc quần áo xong, khí chất Tần Minh thay đổi.
Mộc Tiêu Kiều nhìn anh, thầm nghĩ, quả nhiên con người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên, lúc này Tần Minh hơi đẹp trai, cô ta không kiềm được nhìn vài cái, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Mộc Tiêu Kiều kéo tay Tần Minh đi xuống lâu.
Hai người đi xuống cầu thang, thấy Tần Minh thay quần áo đàng hoàng trông ra con người thì rất xứng đôi, người nhà bác cả và bác hại liếc mắt nhìn, thế này không giống thắng nghèo kiết xác chút nào mà giống một cậu ấm nhà giàu hơn.
Một tên nhóc của nhà bác hai chế giễu: “Chậc, chị họ quay lại là anh rể có quần áo mới, ha ha ha.
Hứa Huống nói: “Suỵt, nói thế nào thì cũng là anh rể nên ít nhất phải tôn trọng.
Nhưng mà gọi anh rể xuống làm gì?”
Bác gái cả giả vờ mắng: “Hai đứa nhỏ này nói cái gì thế, không biết lớn nhỏ.
Chị họ mấy đứa có bản lĩnh, lo được ở nhà chứ bên ngoài thế nào mấy đứa lo được hay sao?”
Mộc Tiêu Kiều bất mãn nói: “Bác gái, bác nói thể là có ý gì? Cho dù ở nhà hay bên ngoài thì cháu đều tốt như nhau, Tần Minh đã là chồng cháu rồi, cháu không rảnh đi lo cho người khác.
Bác gái cả khó hiểu hỏi: “Vậy ban nãy cháu nói, đá Dzi chín mắt cháu đeo là tín vật định tình của bạn trai cháu tặng cháu?”
Tần Minh sững sở, chắc không phải Mộc
Tiêu Kiều nói mấy lời mất não như vậy đấy chứ?
Mộc Tiêu Kiều lập tức phản bác: “Tất cả đều là mọi người suy đoán, cháu nói là tín vật định tình nhưng đâu có nói là do ai tặng, mọi người nghĩ đến cháu có người khác ở bên ngoài, thế chẳng phải là không tôn trọng cháu à?”
Mộc Hạo cũng lên tiếng: “Anh cả, anh hai, sao mọi người có thể nghĩ Tiêu Kiều nhà này như vậy? Mọi người là họ hàng thân thiết, không thể bịa đặt được, nếu không đừng trách em bất chấp tình nghĩa họ hàng mà mời mọi người ra ngoài." *Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Bác cả gái bị nói thế thì nghẹn họng, tức giận trừng mắt.
Bác cả nói: “Không đúng sao? Cháu gái, cháu đừng có lừa bác cả nữa.
Cháu nói đá Dzi chín mắt là người ta tặng cháu, chắc không phải là chồng cháu chứ?”
Mộc Tiêu Kiều nhìn Tần Minh, đáp: “Là chồng cháu tặng ạ, chẳng phải mọi người bảo cháu dẫn anh ấy xuống sao? Dẫn xuống rồi mọi người lại không tin à?"
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, sau đó người nhà bác cả và bác hai bật cười.
“Ha ha ha, sao có thể chứ, nó chỉ là thằng nhóc nghèo nhà quê mà mua nổi sao?” “Chậc, cháu gái à, cháu đang bảo vệ thể diện của chồng cháu phải không? Có phải nó gây sức ép với cháu không? Ôi chao, chồng cháu đi ở rể quả nhiên tính tình nóng nảy, Tiêu Kiều, cháu phải giành lại địa vị người vợ làm chủ đi.
Vừa nãy cậu ta còn mặc hàng chợ, quần áo cần cháu mua cho, cậu ta có số tiền này sao? Cháu đừng giỡn bác nữa.
Cháu không muốn giao cho mọi người thì cũng không cần phải lừa mọi người như vậy chứ?” “Chị họ, bọn em rất có thành ý đấy, chị xem cả nhà em đều đến rồi.
Thứ nhất là lâu rồi chúng ta không gặp mặt, thứ hai là đá Dzi chín mắt này rất quan trọng với bọn em” “Đúng đấy cháu gái, cháu bị tên Trần Minh này dùng làm lá chắn rồi." “Chồng cháu nghèo cỡ nào mẹ cháu đã nói với mọi người lâu rồi, lúc đầu chẳng phải cũng vì xung hỉ nên mới kết hôn sao? Mẹ cháu nói đợi mọi chuyện qua rồi, sức khỏe ông nội cháu tốt lên thì sẽ ly hôn đấy.”
Hứa Thục Lan nghe thế thì lo lắng, vội nói: “Đó là trước đây, còn bây giờ em rất hài lòng về Tiểu Tần.
Mộc Tiêu Kiều nặng nề hừ một tiếng, nói: “Đủ rồi.
Bác cả, bác hai, rốt cuộc ai đấu giá được đá Dzi chín mắt này thì chỗ cháu có giấy chứng nhận của nhà đấu giá và sổ kiểm định của ông Dương – chuyên gia thẩm định đồ cổ nổi tiếng trong nước, hai bác có thể xem.
Lúc đầu đấu giá viên đá Dzi chín mắt này cháu không bỏ ra một đồng nào cả, chồng cháu không phải người nghèo không xu dính túi như mọi người nói.
Nói xong, Mộc Tiêu Kiều đưa giấy chứng nhận và sổ kiểm định ra, đám người nhà bác cả và bác hai lập tức cầm lên, ai nấy cũng thò đầu vào nhìn.
Trên giấy chứng nhận viết rõ ràng người đấu giá được là ai, số tiền và thuế má bao nhiêu, tất cả đều có tên Tần Minh.
“Cái này...!Người nhà bác cả và bác hại nhìn Tần Minh ở bên cạnh với vẻ không thể tưởng tượng nổi, có khả năng này sao? Sao có thể là một tên nghèo nhà quê được chứ?
Vừa nãy bọn họ còn chế nhạo Tần Minh, giờ...!giờ phải làm sao?
Đột nhiên Hứa Huống nói: “Không đúng? Con phát hiện trong này có một vấn đề rất lớn..