Nhà họ Hứa là nhà giàu ở Thượng Hải, vốn đã xem thường Tần Minh là tên nhóc nhà quê.
Sau khi Mộc Tiêu Kiều lấy giấy chứng nhận ra, thấy nhóm bác cả và bác hai kinh ngạc thì cô ta vô cùng hả dạ, thầm nghĩ: “Giờ há hốc mồm rồi chứ? Chói mù mắt chó của các người, dám sỉ nhục chồng tôi? Còn muốn có đá Dzi chín mắt này sao? Nằm mơ đi
Bác cả và bác hai họ Hứa vẻ mặt như ăn phải phân, vừa nãy bọn họ chế nhạo Tần Minh là tên ở rể, đồ bỏ đi, không xem anh là người, cuối cùng có thể lấy được đá Dzi chín mắt này hay không còn phải trông đợi vào cái gật đầu của Tần Minh.
Thế chẳng phải là tự bê đá đập vào chân mình à?
Chuyển qua cầu xin Tần Minh sao? Vừa rồi còn chế giễu mạnh miệng như vậy, ai bỏ được thể diện để cầu xin?
Ôi, giờ phải làm thế nào? Bác cả và bác hai nhà họ Hứa lo âu.
Bà cụ Mộc ở một bên nhìn rồi bật cười, sau đó một mình xem tivi.
Mộc Hạo cũng cười đắc ý: “À, hóa ra là Tiểu Tần tặng à? Ba đã nói mà, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ.
Tiểu Tần à, tặng quà đắt như vậy cho vợ, quả nhiên là người chồng tốt đấy.”
Tần Minh đảo mắt đi tới, ghé vào bên tai Mộc Hạo, nói: “Ông chủ Mộc, ông thế này là có ý gì? Hôm nay ông đừng nghĩ đến việc trốn tránh, ông trốn không được đầu.
Tôi cũng nể mặt nhà họ Mộc mấy người nên mới ở đây phối hợp diễn kịch với ông.
Mộc Hạo cười ôn hòa, đáp: “Không trốn, tối nay tôi chắc chắn không trốn.
Nhưng chúng ta giải quyết chuyện ở đây trước rồi nói tiếp nhé.”
Tần Minh cạn lời ‘hừ một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh, dù sao thì anh cảm thấy mình chính là một con sen, nhà họ Mộc thích làm gì thì làm.
Hứa Thục Lan đắc ý nói: “Ai da, anh, lần này mọi người nhìn lầm rồi đúng chứ? Hối hận chưa? Ha ha ha, Tiểu Tần nhà em là rể quý đấy.
Hứa Thục Lan bày ra vẻ tiểu nhân đắc chí, cười đến tít cả mắt lại.
Nhưng bác cả gái trừng mắt lên, Hứa Thục Lan lập tức không dám cười nữa, rõ ràng bà ta rất sợ người bên phía nhà mẹ đẻ.
Mộc Tiêu Kiều thấy thế thì nói bằng giọng điệu như bà chủ khiển trách nhân viên: “Bác, lẽ nào bác không biết đạo lý đừng bao giờ trông mặt bắt hình dong, anh hùng thì không hỏi đến xuất thân? Với lại cháu muốn đính chính với mọi người một điều, cháu với chồng cháu là tình yêu đích thực, đừng bồi nhọ thanh danh của cháu nữa.
Ngoài ra, hiện tại chồng cháu vẫn còn là sinh viên nhưng thành tích năm nào cũng đứng nhất, trước nay chưa từng rớt học bổng.
Bản thân anh ấy cũng tham gia thực tập ở công ty đa quốc gia, biết đầu thành tích tương lai còn cao hơn cả cháu.
Đừng vì anh ấy từ quê lên mà cảm thấy anh ấy ăn bám, làm gì cũng sai.
Theo như cháu biết thì kết hôn lâu như vậy nhưng những gì nhà họ Mộc chúng cháu nợ anh ấy ít hơn nhiều so với những gì anh ấy đã giúp cho nhà họ Mộc.
Cả nhà chúng cháu đều rất cảm kích anh ấy.
Vì vậy, xin mọi người đừng đứng ở góc độ của cháu để sỉ nhục chồng cháu.”
Mộc Tiêu Kiều liên tục đáp trả lại khiến sắc mặt bác cả gái tái xanh, bà ta sống hơn năm mươi năm nhưng chưa từng bị một người vai về thấp hơn mằng thẳng mặt như vậy!
Bác cả gái không nhịn được nữa, tức giận nói: “Mẹ cô cũng không cưỡi lên đầu tôi được mà một con nhóc như cô lại dám nói với tôi như vậy? Không biết lớn nhỏ.”
Câu này vừa dứt thì chẳng khác nào không còn nể nang mặt mũi gì nữa.
Đã không nể nang gì nữa nên vợ bác hại cũng cay độc nói: “Nông dân là nông dân, bọn tôi có nói sai không? Ở rể là ở rể, mất mặt là mất mặt, chúng tôi cũng đâu có nói sai.
Về phần giúp đỡ, chuyện này chẳng phải bốn người đàn ông là có thể làm được à? Ôi chao, cháu gái à, mắt cháu có vấn đề rồi, đừng có dạy hư Uyển Nhi nhà bác, Uyển Nhi nhà bác cũng muốn tìm một thằng nghèo, bác không thể đến tìm cháu tính sổ sao?”
Mộc Tiêu Kiều tức giận, mấy người này xem thường người đàn ông của cô ta, cũng không biết tại sao mà thực sự khiến cô ta khó chịu.
Cô ta nhìn Tần Minh, Tần Minh không có biểu cảm gì, vẻ mặt như đã quen bị người khác bôi nhọ, thái độ vô cùng bình thản.
Trong lòng Mộc Tiêu Kiều lại càng khó chịu, Tần Minh bỏ ra nhiều như vậy cho nhà họ Mộc, mà ngay cả đảm bảo danh dự cho Tần Minh cô ta cũng không làm được.
Hứa Huống thấy ba mẹ mặt ủ mày chau, lại còn bị đốp chát lại thì cũng nổi cáu, nói: “Cái này không đúng đầu chị họ, chắc không phải anh rể làm nghề phạm pháp đấy chứ? Đá Dzi chín mắt này hơn một trăm triệu, trong hồ sơ của buổi bán đấu giá này viết, anh rể còn đấu giá được một bức tranh nổi tiếng, một sợi dây chuyền kim cương máu, và một bộ xương chim cưu cách đây mười lăm triệu năm trước, chậc chậc...!Trong này cũng phải hai đến ba trăm triệu đấy anh rể, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Nhà anh in tiền à?”
Hứa Huống nói thế, người khác cũng thấy có lý, một trăm triệu là con số không nhỏ, sao Tần Minh có thể đấu giá được món đồ hai ba trăm triệu?
Chẳng phải nói xuất thân là nông dân sao?
Thực tập trong công ty đa quốc gia cũng không đến mức kiếm được hai ba trăm triệu đúng không?
Bác cả họ Hứa cũng là người đàn ông có địa vị cao đã lâu, làm chủ của công ty, sao có thể chịu đựng một tên nghèo giẻ rách làm mình uất ức được, ông ta không thể hạ giọng cầu xin Tần Minh, bây giờ thấy con trai bắt được sơ hở, ông ta cũng thấy kích động.
Không mua được đá Dzi thì cũng không thể mất mặt, để cháu gái dạy dỗ được.
Bác cả họ Hứa nói: “Ôi chao, cháu gái, cháu thế này chẳng phải cố ý lừa mọi người sao? Cháu không muốn bán thì cứ nói thẳng, đừng tỏ vẻ như chẳng có gì quan trọng rồi lấy chồng cháu ra làm lá chắn chứ.
Hứa Uyển Nhi cũng lên tiếng: “Đúng đấy chị họ, chị còn thổi phồng anh rể thành giỏi giang như vậy, chị thế này là đang dát vàng lên mặt mình sao? Anh rể kém cỏi thì kém cỏi chứ, chị cũng đã kết hôn rồi thì cứ thẳng thần thừa nhận thôi, hà cớ gì phải vì thể diện mà lừa mọi người?”
Bác hai họ Hứa cũng sầm mặt, nói: “Đúng thể, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột biết đào hang.
Tần Minh ở rể thì lấy đầu ra nhiều tiền như vậy? Chắc không phải cháu lấy danh nghĩa của Tần Minh đấu giá đấy chứ? Cháu đang lo cho thể diện của nó.
phải không? Mọi người có thể hiểu mà, không thể nào là Tần Minh tự mình kiểm được.”
Vợ bác hai ngạo mạn nói: “Chắc không phải muốn tăng giá đấy chứ? Chậc, tốt xấu gì cũng là họ hàng, Tiêu Kiều à, mọi người cũng là người nhìn cháu trưởng thành, cháu có cần phải làm đến mức thế này không?
Bác cả gái nói: "Tần Minh, cậu nói gì đi chứ? Chúng tôi cho phép cậu nói, không cần phải dè dặt, nói xem làm sao cậu có số tiền này? Chắc không phải thật sự làm chuyện phạm pháp đâu nhỉ?" "Đúng đấy anh rể, anh nói xem vì sao đi, nếu không thu nhập của anh chắc chắn có giở trò mèo.
“Trò mèo cái gì, hoặc là hợp pháp hoặc là phạm pháp." “Anh rể, chắc không phải anh không dám nói đấy chứ?"
Lúc này hai bên đã chẳng nể nang nữa, thật sự không còn tình nghĩa họ hàng gì, nói ra đủ các lời suy đoán và cay độc.
Nhưng Mộc Hạo và Mộc Tiêu Kiều cũng rất tò mò, bọn họ rất rõ gia cảnh của Tần Minh, bọn họ cũng không hiểu Tần Minh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Ngay cả bà cụ Mộc cũng lắng tại muốn nghe bí mật của Tần Minh.
Tần Minh nhàn nhạt nói: “Không phải, tôi chỉ khá khiêm tốn thôi.
Tôi làm việc cho ông chủ của tôi, trước đây tôi lập công nên ông chủ tôi tặng cho tôi một tấm thẻ đen kỵ sĩ của ngân hàng thế giới, quẹt không giới hạn, đúng lúc mấy hôm đó có buổi đấu giả.
Hứa Huống khinh thường nói: “Ha ha, anh nổi quá rồi, quẹt không giới hạn? Người bình thường có thể có được thẻ đen kỵ sĩ của ngân hàng thế giới sao? Vậy sao anh không quẹt cho mình bộ quần áo? Anh rể, tôi phát hiện con người anh chẳng ra làm sao cả, rất biết diễn đấy”
Bác cả lắc đầu thở dài, bảo: “Thanh niên bây giờ đều chẳng đến nơi đến chốn gì cả.
Người nghèo chỉ ngắn, ngựa gầy lông dài.
Cháu gái, chồng cháu bản lĩnh thì chẳng đến đầu mà khoác lác thì có thừa"
Bác cả gái nói: “Uyển Nhi, Thiến Nhi, sau này tìm bạn trai thì không thể tìm người như anh rể đấy.
Nhìn cậu ta vừa nghèo vừa bất tài, tiêu tiền của vợ lại còn phải nhờ vợ giữ thể diện, không cho phép vợ ra ngoài tìm người đàn ông khác, quản lý cũng rộng thật.
Vốn dĩ tâm trạng của Tần Minh rất tốt vì tóm được Mộc Hạo, nhưng mấy người họ hàng nhà họ Mộc đúng là đáng ghét, hung hằng hùng hổ thế này là có ý gì?
Vì thể diện sao?
Nói xong anh cúp máy, Tần Minh phát hiện những người khác đang nhìn anh như nhìn kẻ ngốc.
Bác hai nhà họ Hứa sửng sốt nói: “Tần Minh, cậu đang nói đùa gì thế? Nhà họ Hứa chúng tôi vẫn là nhà giàu có, một cuộc điện thoại của cậu là có thể đánh ngã được nhà họ Hứa chúng tôi sao?”
Tần Minh vắt chéo hai chân, nói một cách vô cùng nhàn nhã: “Đừng vội, để tín hiệu bay một lát rồi đến.