Thiếu Gia Ngông Cuồng


“Định mệnh ~! Lão già nhà ông, đứng lại cho tôi.

A Long, lên cho tôi.”
Tần Minh vừa liếc mắt đã nhận ra Trương Toàn Chân, tên thầy bói này đã lừa anh vào nhà họ Mộc, nghe được mệnh lệnh của Thần Minh, A Long lập tức xông lên và vươn tay túm lấy ông ta.
Không biết là trùng hợp hay là ngoài ý muốn mà Trương Toàn Chân lại nghiêng mình và tránh được.
Trương Toàn Chân mỉm cười: “Chàng trai à, đừng chạy quá nhanh, cẩn thận ngã đấy."
A Long khẽ ngẩn người, vừa rồi là ảo giác sao? Anh ta cảm thấy dường như Trương Toàn Chân tránh được động tác khóa khớp của mình.
Tần Minh cũng đuổi theo kịp, anh nói: “Ông Trương, không dễ gì mới tìm được ông.
Trương Toàn Chân cười hì hì: “Sao vậy? Sếp Tần.
Tần Minh nhíu mày, một tiếng 'sếp Tần này bao hàm rất nhiều điều.
Anh hỏi: “Cụ Mộc đã nói với ông về chuyện gần đây rồi à?”

Trương Toàn Chân lên tiếng: “ít nhiều cũng có một chút, ví dụ như một cú điện thoại của cậu suýt thì khiến nhà họ Hứa giàu có ở Thượng Hải sụp đổ, đây không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được, e rằng gọi cậu một tiếng sếp Tần vẫn chưa đủ đầu, cậu nhìn xem, cậu ra ngoài có xe sang đưa đón, còn có vệ sĩ đi cùng, cậu đã không còn là tên nhóc nghèo ngày nào nữa rồi.
Tần Minh cười ha hả và nói: “Ông cũng không còn là một thầy bói vô công rồi nghề nữa, con người luôn có một số bí mật không muốn cho ai biết, mà bí mật của ông là gì?”
Trương Toàn Chân nhìn vệ sĩ vây quanh Trần Minh, Tần Minh lập tức hiểu được, anh nói với A Long: “Anh bảo Tiểu Dĩnh kéo dài thời gian giúp tôi, tôi muốn nói vài lời với đạo trưởng Trương
Trải qua đợt khởi công vào mùa hè, vào ban đêm hồ không tên ở làng đại học đã có đèn màu, Tần Minh và Trương Toàn Chân đi đến bờ hồ.
Tần Minh nói: “Ông Trương, ông đừng nói với tôi là tối nay ông tình cờ xuất hiện trước mặt tôi đấy nhé, chắc hẳn là ông tìm tôi có việc.
Gương mặt già nua của Trương Toàn Chân nhăn nhỏ lại, ông ta vuốt râu và cười nói: “Trên đời này có rất nhiều sự trùng hợp, cho nên mới gọi là không trùng hợp thì không thành văn, đúng chứ? Tôi chỉ men theo nhóm sao Bắc Đấu mà xuôi nam, tìm kiếm người có duyên, chạm mặt ai thì đó chính là người có duyên”
Tần Minh chợt nghĩ ra điều gì đó, anh ngẩng đầu nhìn lên, cmn, đêm nay không có mây, thời tiết tốt hiếm thấy, bầu trời đêm đầy sao, có thể lờ mờ thấy mấy ngôi sao rất sáng.
Tần Minh nói: “Được rồi, tôi không nghe ông nói chuyện tào lao nữa, tôi sẽ không nghe những lời dối trá của ông đầu, ra giá đi, ông hãy bịa ra lý do để Mộc Hải Nhiễm và Mộc Hạo đồng ý để tôi rời khỏi nhà họ Mộc.
Trương Toàn Chân bảo: “Dối trá tức là đi lừa gạt.

Cậu Tần, câu này của cậu đúng là một sự xúc phạm lớn đối với tôi, tôi là người xuất gia, cả đời tôi đều xem bói cho người ta, chưa bao giờ lừa dối ai, tôi bói được như thế nào thì nói thế đó, con người có điều cầu xin thì ắt phải có điều mất, lúc trước tôi bảo cậu ở rể nhà họ Mộc, chẳng lẽ người yêu cậu chưa quay về với cậu sao?”
Cái logic này đỉnh thật đấy, Tần Minh không thể phản bác được gì.

Tần Minh mạnh miệng nói: “Đó là trùng hợp !
Nhiếp Hải Đường bị mẹ cô ấy lừa.
Trương Toàn Chân nở nụ cười hờ hững, ông ta vuốt râu và bảo: “Vậy cậu Tần thừa nhận tôi không bỏi sai rồi à? Bói toán là một chuyện vô cùng kỳ diệu, nếu thành tâm thì ắt sẽ linh nghiệm.
Trương Toàn Chân tiếp tục nói: “Những gì tôi nói với nhà họ Mộc đều là sự thật, tôi có thể bịa đặt như thế nào? Huyền học của môn đạo chúng tôi hướng đến cái lợi và tránh cái hại, trừ lo diệt khó cho người phàm tục, tôi đã trừ lo diệt khó cho nhà họ Mộc rồi, tôi đã làm sai điều gì sao? Tôi bịa đặt thế nào?”
Tần Minh đỡ trán, không nói nên lời, lão già này mồm mép thật đấy.
Tần Minh lên tiếng: “Đạo trưởng Trương, hiện tại tôi đã ly hôn với Mộc Tiêu Kiều, nhưng Mộc Hạo vẫn chưa thông báo nên người trong nhà họ Mộc cũng không biết, tôi chung sống với nhà họ Mộc rất tốt nên cũng không muốn làm tổn thương tình cảm của nhà họ Mộc, ông có thể giúp tôi một việc, khiến Mộc Hạo đồng ý để tôi rời khỏi nhà họ Mộc được không?"
Trương Toàn Chân đưa tay ra, bấm ngón tay để tính toán, sau đó nói: “Cậu Tần, cậu lừa tôi, chẳng lẽ không đúng sao? Lúc trước tôi bói sai, chẳng phải là cậu lừa tôi sao?
Lúc trước tôi hỏi cậu đã từng gặp quý nhân của đời cậu chưa, cậu nói là chưa nhưng thật ra là gặp rồi.
Sai một li đi một dặm, chắc hẳn cậu cũng biết đạo lý này chứ? Nếu giải thích về mặt khoa học thì đó chính là hiệu ứng cánh bướm, có nguyên nhân thì ắt sẽ có hậu quả.
Nếu cậu chỉ là một người ở rể bình thường thì chưa chắc bây giờ cậu đã được nhà họ Mộc coi trọng; nếu cậu chỉ là một người ở rể bình thường thì cậu không thể trừ lo diệt khó cho nhà họ Mộc hết lần này tới lần khác, hơn nữa hiện tại cậu cũng không phải âu sầu vì không thể rời khỏi nhà họ Mộc.
Cậu nói xem là lỗi của cậu hay là lỗi của tôi? Rõ ràng đây là lỗi của cậu, tại sao cậu lại đổ lỗi cho tôi?”

Mặt mày Tần Minh đen như đáy nồi, cmn, anh nhìn ngó xung quanh thì vừa hay thấy trên mặt đất có một viên gạch, thế là Tần Minh nhanh chóng cúi người nhặt viên gạch lên, anh muốn đánh chết ông Trương này.
Trương Toàn Chân vừa cười ha hả vừa vuốt râu, ông ta nói: “Càng kích động thì càng chứng minh rằng cậu không thể phản bác và trong lòng cậu càng bất lực, cho dù có đập vỡ đầu tôi thì cậu cũng không thay đổi được gì." “Đáng ghét." Tần Minh ném viên gạch đi, giơ chân đạp Trương Toàn Chân xuống hồ không tên.

Trương Toàn Chân ra khỏi hồ, ông ta vẫn duy trì phong độ, lau vệt nước trên mặt và nói: “Thật ra lần trước tôi đã biết rằng cậu lừa tôi, cho nên tôi nói gương mặt của cậu đã có chỗ thay đổi, diện mạo hiện tại của cậu chẳng khác gì bậc đế vương có vận đào hoa, tôi từng nhắc nhở cậu đừng quên ý định ban đầu, cậu đã làm chuyện này rất tốt.

Nếu như cậu không kiên trì với ý định ban đầu thì có thể hôm nay chúng ta đã không có duyên gặp mặt.”
Lời nói của Trương Toàn Chân rất rõ ràng và hợp lý, không chê vào đâu được, cho dù Tần Minh muốn phản bác nhưng lại không giải thích được.
Tần Minh hỏi: “Ông nói tôi có vận đào hoa, ông ám chỉ tôi điều gì?”
Trương Toàn Chân nói: “Ám chỉ rằng sau này cậu sẽ vất vả quá sức trong chuyện quan hệ, thận sẽ bị suy yếu, nói không chừng còn có thể bị phì đại tuyến tiền liệt.

“….” Tần Minh im lặng, kết luận này thật là sâu sắc.
Anh lên tiếng: “Tôi thích ai thì lấy người đó, người khác còn có thể ép tôi?”
Trương Toàn Chân lại bấm ngón tay tính toán, sau đó nói: “Người khác không thể ép cậu thì sao đêm nay cậu có được diễm phúc? Đối phương còn là gái tân cơ đấy.


Tôi đảm bảo nếu tôi không xuất hiện thì cậu nhất định sẽ ngủ với phụ nữ.
Hàng lông mày của Tần Minh nhíu lại, anh kinh hãi nhìn Trương Toàn Chân, ông già này nói thật hay giả vậy?
Không mấy ai biết về chuyện nội bộ trong tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ của anh, chủ yếu là do Phùng Đông Tường sắp xếp, đối phương là người được nhà họ Triệu – gia tộc giàu có và thần bí của nước Hoa Hạ – phái tới.
Tần Minh cũng vừa hay biết từ mấy giờ trước, thế mà Trương Toàn Chân này vừa bấm ngón tay xem bói là đã biết?
Cái tên thầy bói này...
Tần Minh cảm thấy buồn bực, anh có nên tin không?
Tần Minh hỏi: “Ông Trương, có phải ông đã biết điều gì đó rồi không? Chắc hẳn thân phận của ông không đơn giản nhỉ?"
Trương Toàn Chân cười ha hả và đáp: “Trong cả nước Hoa Hạ, hễ là người quen biết tôi thì đều biết rằng tôi không đơn giản.

Tôi là thiên sư đại chưởng môn đời thứ năm trăm sáu mươi mốt của Chính Nhất đạo Hồ Long Sơn, tôi là hậu duệ của môn đạo, hồi trẻ tôi còn từng làm đại biểu nhân dân toàn quốc, góp phần quảng bá môn đạo”
Trương Toàn Chân còn nói thêm: “Tôi cũng không biết cậu phải làm gì tiếp theo, nhưng tôi có thể nhìn thấy được ít nhiều từ diện mạo của cậu, tôi làm vậy là tiết lộ thiên cơ và sẽ bị giảm thọ, nếu cậu không tin tôi thì bây giờ tôi đi là được.
Nhìn thấy Trương Toàn Chân chuẩn bị rời đi, Tần Minh vội vàng vươn tay ra giữ ông ta lại và nói: “Đạo trưởng, chờ một chút..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận