"Phù, phù..." Tần Minh thở gấp, ham muốn nói đến là nói hoàn toàn không khống chế được, cơ thể nóng như lửa thật khó chịu.
Anh chỉ muốn đẩy ngã cô gái trẻ bên kia đường, sau đó đè cô ta xuống dưới người.
Điều này không hợp logic, Tần Minh không hề có hứng thú với cô gái kia.
Vậy không cần nói cũng biết kết quả.
Trong cơ thể đối phương có trùng cái.
Có người nói trùng độc cái do nhà họ Lâm gia tộc lớn ở Thổ Trại Tương Tây tạo ra không chỉ có lợi cho cơ thể của người phụ nữ, còn phát ra mùi đặc biệt để khống chế trùng đực trong cơ thể người đàn ông, lại thông qua nó để ảnh hưởng tới nội tiết, làm người đàn ông vô cùng si mê, đổ nghiêng đổ ngả trước cô gái đó mà không thể kiểm soát được, cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả.
Có thể nói đây là hành vi vô cùng độc ác.
Tần Minh không nhịn được, vừa cởi quần vừa nhào về phía cô gái kia, làm sao để ý được chỗ này là sân bay có rất đông hành khách?
Mộc Tiêu Kiều vừa lên chiếc xe thấy lạ hỏi: "Tần Minh? Anh bị sao vậy? Sao anh đột nhiên cởi quần làm gì? Trên...!trên xe có lẽ không tốt lắm đâu.
Ít nhất...!ít nhất cũng phải đến khách sạn đã...!Này? Tần Minh, anh đi đâu?"
Đột nhiên, một bà lão đi tới bên cạnh cô gái trẻ đang nhìn chằm chằm vào Tần Minh và kéo tay cô ta nói: "Cô chủ ơi, vậy là đủ rồi, đừng gây thêm rắc rối nữa."
Cô gái trẻ nói: "Nhưng người đàn ông này chắc chắn là một kẻ bạc tình.
Bé con trong cơ thể ông ta phát ra mùi quá nồng nhưng vợ ông ta lại không phải là phụ nữ Thổ Trại chúng ta.
Ông ta chắc chắn đã đùa bỡn tình cảm, bội tình bạc nghĩa với phụ nữ Thổ Trại chúng ta, sau đó cưới người khác.
Tôi phải trả thù cho chị em Thổ Trại đã bị tổn thương"
Bà già nói: "Cô ơi, vậy là đủ rồi.
Cô nhìn tài xế của đối phương đi.
Cậu ta trông hung hãn lại nồng nặc mùi máu, không phải là dạng người đơn giản đầu.
Chúng ta còn có chuyện quan trọng, phải mau chóng tìm được người đã chiếm thân thể của cô.
Người này trung niên chắc không phải là người mà chúng ta muốn tìm."
Cô gái trẻ căm tức nói: "Chính vì là ông chú trung tuổi có khí chất trưởng thành thận trọng mới dễ lừa gạt, đùa bỡn tình cảm các cô gái đơn thuần của Thổ Trại chúng ta.
Ông ta là một kẻ xấu xa, đáng ghét.
Tôi phải băm xác ông ta ra thành nghìn mảnh."
Bà lão cổ kéo cô gái trẻ: "Cô ơi, cô bình tĩnh lại đi, đừng vì người đã chiếm thân thể cô mà trút oán giận lên những người khác, điều này cũng vi phạm vào điều tối kỵ trong tộc chúng ta đấy." "Tần Minh!" Mộc Tiêu Kiều nhận thấy Tần Minh rất không bình thường thì lập tức nhào ra, ôm lấy thắt lưng anh.
Tần Minh cũng đột nhiên dừng lại và lấy lại bình tĩnh.
Anh nuốt nước bọt, hít thở không khí trong lành mà vẫn thấy sợ, cảm giác thần trí không rõ ràng, mất lý trí này thật giống như ma ám vậy.
Trên đường đầy xe qua lại, anh bất chấp tất cả lao ra còn không sợ bị xe đụng chết à?
Tần Minh thầm sợ hãi: "Chắc chắn là cô gái Thổ Trại thần bí kia có thể lợi dụng linh hoạt trùng độc trong cơ thể.
Vậy mình đã bị phát hiện rồi sao? Đúng là thật khó đề phòng"
Nhưng khi Tần Minh lại nhìn sang bên kia đường thì đã không thấy cô gái trẻ đâu nữa.
Mộc Tiêu Kiều vẫn ôm thắt lưng anh ngã xuống đất, ngẩng đầu hỏi: "Tần Minh, anh bị sao vậy?" "Tôi...!tôi không sao." Tần Minh thở hắt ra một hơi và nói: "Xin lỗi, tôi hơi mất kiểm soát"
Tần Minh nhìn Mộc Tiêu Kiều đang ôm mình với vẻ cảm kích.
Bất kể thế nào, cô ta quan tâm anh nên mới ngăn cản anh, anh vẫn biết ơn tấm lòng của cô ta.
Chỉ là… sao ông đây cởi quần, ngay cả quần lót đỏ cũng lộ ra ngoài rồi...
Nhưng Mộc Tiêu Kiều vẫn ôm anh, mặt cô ta vừa vặn đối diện với vị trí quần lót của anh.
Động tác xấu hổ, tư thế xấu hổ này khiến hai người vô cùng lúng túng.
Tư thế của hai người cũng làm không ít người qua đường đứng lại xem.
Một ông cụ đi với đoàn du lịch nói: "Chà chà, đúng là thời thể thay đổi rồi.
Ai đời lại cởi quần ngay ngoài sân bay.
Cô gái kia trông cũng xinh mà sao lại háo sắc vậy?"
Bà cụ bên cạnh cũng nói: "Đồi phong bại tục.
Thanh niên thời nay thật là...!Ôi, cậu ta còn mặc quần lót màu đỏ kìa, đúng là đồng bóng" "Có phải bọn họ đang quay video không? Người bây giờ vì thu hút sự chú ý mà chuyện kỳ quái gì cũng có thể làm ra được." "Bọn họ có quay gì cũng phải chú ý tới ảnh hưởng xã hội chứ? Ở nơi công cộng phải tuân theo quy củ, ai cũng làm bừa thì chẳng phải sẽ hỗn loạn sao?"
Đám người bên cạnh đều chỉ vào Tần Minh trách mắng.
Tần Minh vội mặc quần lại, kéo Mộc Tiêu Kiều vào trong xe và lái xe rời đi.
Mộc Tiêu Kiều lo lắng hỏi: "Anh vừa bị làm sao vậy? Thật giống như bị ma ám, bất chấp tất cả lao ra ngoài.
Anh không biết trên đường rất đông xe à?"
Tần Minh nói: "Tôi bị trúng trùng độc của người ta.
Khi đối mặt với vài người giở trò xấu, tôi không thể làm theo ý mình được.
Vừa có người làm vậy với tôi."
Mộc Tiêu Kiều im lặng một lát mới oán trách: "Chuyện lớn như vậy, sao anh không nói với tôi? Anh còn xem tôi là vợ anh không?" "Tôi chưa từng xem cô là vợ của tôi."
Tần Minh im lặng.
Vào giờ phút này, anh không thể nói ra những lời tổn thương người khác như vậy được.
Bây giờ, mỗi khi cảm nhận được Mộc Tiêu Kiều dịu dàng và kiên nhẫn với anh, anh chỉ muốn chém đầu chó của Trương Toàn Chân xuống nhằm rượu.
Đồng thời, anh cũng rất hối hận, tại sao trước đây mình đột nhiên mê tín, đi tin vào mấy chuyện "hóa giải vận xui", "hóa kiếp" để có thể làm Nhiếp Hải Đường gặp dữ hóa lành, sau đó vào ở rể nhà họ Mộc chứ? Đúng là một lần duyên phận nghiệt ngã.
Đương nhiên, anh thừa nhận Trương Toàn Chân có bản lĩnh nhưng cũng đã kiến thức qua trò lừa đảo của ông ta.
Nói chung, dưới hai tầng hiệu quả và tác dụng giữa bản lĩnh và trò lừa đảo của lão đạo sĩ khốn kiếp này đã khiến quan hệ giữa anh và nhà họ Mộc càng chặt chẽ hơn, cũng sắp khó có thể tách rời rồi.
Mộc Tiêu Kiều còn giơ tay cài lại cúc quần Jean cho Tần Minh, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn, chỉ hơi xấu hổ.
Mộc Tiêu Kiều lại lấy cái hộp gỗ có mùi thơm đặc biệt kia ra và nói: "Cái này có thể cứu mạng anh sao?"
Tần Minh nhận lấy hộp gỗ và đột nhiên thấy buồn nôn.
Sợ rằng mùi thơm trong hộp gỗ này có chút ảnh hưởng đối với trùng độc trong cơ thể anh.
Tần Minh lấy ra quyển võ thuật "Chính Khí Hợp Nhất" và vội vàng đậy nắp hộp lại.
Mộc Tiêu Kiều nói: "Tôi đã xem qua quyển sách này, nội dung trong đó hình như hướng dẫn mấy cách tập hít thở, còn có vài chiêu thức đánh võ, nói là để tôi đề phòng dê xồm, chắc hẳn lúc đó cũng lừa tôi để giữ lại cho anh thôi.
Trong thư viện có thể tìm được một đống sách võ thuật.
Nhưng đồ mà Trương chân nhân cho thì chắc phải hơn hẳn."
Nói thật, Tần Minh nhìn thấy thứ này là đau đầu, còn chẳng thoải mái bằng bảo anh xem một bản báo cáo tiếp thị quý một của doanh nghiệp.
Nhưng thứ này có thể cứu mạng anh nên anh cần nghiêm túc nghiên cứu một lát.
Đã có đồ cứu mạng này, anh còn cần đi tìm nhà họ Lâm – tộc lớn ở Thổ Trại sao? "Đi chứ, vẫn phải đi." Tần Minh vẫn tương đối quyết tâm.
Nếu anh đã tới đây thì phải giải quyết cho xong.
Không nói anh xem cách luyện hít thở này không hiểu, ít nhất cũng phải mất một tháng, nếu trực tiếp đi tìm người nhà họ Lâm có lẽ sẽ không cần lâu như vậy.
Cho dù người của nhà họ Lâm bắt cóc Trương Hiến Dân hay cho người hóa trang thành ông ta "thụt két" không ít tiền của tập đoàn du lịch Thế Kỷ ở thành phố Đại Dung, tất cả đều sẽ đòi được lại.
Ở đầu đường khác của sân bay này, một chiếc xe Sedan Santana tới đón bà lão và cô gái trẻ đã gây tác động tới Tần Minh.
Người đón bọn họ là một chàng trai trẻ, gã hỏi; "Cô chủ đã về.
Anh Vĩ bị bắt rồi."
Bà lão căng thẳng hỏi: "Tiểu Vĩ đã làm gì? Lần này nó lại chọc phải ai thế?"
Chàng trai trẻ kia nói: "Anh ấy chọc vào sếp Trương của tập đoàn du lịch Thế Kỷ ở thành phố Đại Dung.
Anh Vĩ và anh Bình đều bị bắt nhưng đối phương không báo cảnh sát.
Hơn nữa, ông chủ lớn phía sau Trương Hiến Dân tới, nói thẳng là muốn gây rắc rối cho nhà họ Lâm chúng ta.
Mặt bà lão lập tức biến sắc, quát: "Các cháu đúng là hồ đồ.
Bây giờ nhà họ Lâm đang gặp nguy hiểm, các cháu còn gây ra nhiều chuyện như vậy...!Ô...!Vũ Nhu, phải làm sao đây?"
Lâm Vũ Nhu thở dài.
Bà ta đổi giọng từ cô chủ sang Vũ Nhu, còn chẳng phải là muốn nhờ cô ta sao? Có ai không biết Lâm Minh Vĩ là cháu của bà ta chứ?
Lâm Vũ Nhu nói: "Tạm thời cứ cứu người ra đã, không thể để lại chứng cứ, sau đó sẽ ổn thôi.".