Tỉnh dậy, Tần Minh phát hiện quần áo của mình bị cởi sạch, còn nằm trong chăn với Mộc Tiêu Kiều, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Có phải anh làm “chuyện đó” với cô ta rồi không?
Không, sao tay anh lại để ở nơi nào đó là lạ vậy?
Tần Minh sờ vào thứ gì đó vừa mềm vừa to, da thịt trơn mượt vì mồ hôi, không thể không nói cơ thể Mộc Tiêu Kiều rất săn chắc, không hổ là người đẹp.
Ngọn lửa trong người Tần Minh dấy lên, vô cùng khó chịu, anh muốn đẩy Mộc Tiêu Kiều ra nhưng chăn quấn chặt quá, không đẩy ra được, ngược lại còn sờ ngực Mộc Tiêu Kiều mấy lần.
"Ừm...!Mộc Tiêu Kiều bị sờ mấy lần, cắn môi, ngủ mê man, không mở mắt ra được, nhưng hai tay cô ta ôm chặt Tần Minh hơn, cô ta lẩm bẩm: "Chồng à, anh còn lạnh không?"
Tần Minh giật thót, anh sực nhớ ra tối qua anh bị rắn độc cắn, sau khi khôi phục ý thức anh nhớ có một khoảng thời gian cơ thể lạnh đến nỗi khó chịu, sau đó trong lúc mơ màng anh mơ thấy một người phụ nữ ôm lấy anh, hơi ấm từ người phụ nữ đó giúp anh kiên trì vượt qua.
"Chẳng lẽ là cô ấy?" Tần Minh nhìn qua Mộc Tiêu Kiều đang ngủ say, chỉ có thể là Mộc Tiêu Kiều cho Tần Minh hơi ẩm.
Tần Minh chầm chậm vén chăn lên, nhìn thấy cơ thể của Mộc Tiêu Kiều đang ngủ say phơi bày trong tầm mắt, anh lại vội che lại cho cô, thở hổn hển, đúng là dụ dỗ người ta phạm tội mà.
Tần Minh cầm lấy quần áo mình mặc vào đi ra ngoài, phát hiện cách đó vài mét đám A Long đang ngồi quanh đống lửa ăn đồ hộp.
Mọi người thấy Tần Minh đã tỉnh thì lập tức đi đến: "Cậu chủ tỉnh rồi à? Tốt quá rồi." "Tốt quá, thảo dược đó quả nhiên có tác dụng." "Cô Lâm, may mà có cô đấy.” "Cậu chủ, tối qua là cô Lâm tìm một loại thảo dược đặc biệt giải độc cho cậu chủ đấy!" "À, còn cả cô Mộc chăm sóc câu chủ cả đêm vừa mới ngủ nữa."
Nghe đám đàn em thi nhau nói, Tần Minh nhìn vết thương trên cánh tay đã giảm sưng.
Anh nghe mọi người kể lại màn nguy hiểm tối qua cũng thấy sợ, một con rắn độc trong núi này đã suýt chút nữa lấy cái mạng chó của anh, nhưng bây giờ anh đã quay về từ cánh cổng địa ngục rồi.
Lâm Vũ Nhu khiêm tốn nói: "Tôi có giúp được gì đâu, tối qua vợ anh chăm sóc anh cả đêm, rạng sáng mới chợp mắt đấy, cô ấy mới là người vất vả nhất."
Tần Minh hơi xúc động, thật sự là Mộc Tiêu Kiều chăm sóc anh cả đêm.
A Long hỏi: "Cậu chủ, chúng ta lên đường chưa? Chúng tôi tìm mấy người làm cái cảng khiêng cô ấy đi.
Tần Minh suy nghĩ rồi nói: "Nghỉ một lát chờ Tiêu Kiều dậy đi, cô ấy cũng mệt rồi."
Tần Minh quay vào lều, nhìn Mộc Tiêu Kiều đang ngủ say, vuốt nhẹ mái tóc cô ta, trong lòng Tần Minh hơi rối bời, bởi vì một số sai lầm trong quá khứ mà khiến họ đi đến tình cảnh như ngày hôm nay.
Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Tân Minh biết rõ lần này mình cũng không vượt qua được.
"Ông trời ơi, ông hãy nói xem tôi nên làm gì đi? Tôi đã ký vào đơn ly hôn rồi mà cô ấy còn làm mất được, tôi không có ý định lấy lại cái hộp đó nữa mà cô ấy còn lặn lội bám theo, cô ấy vẫn nhớ đến tôi, chăm sóc cho tôi." "Chuyện kết hôn trước đó cũng không thể trách cô ấy được, lúc trước cô ấy cũng vì lòng hiếu thảo cứu ông nội cô ấy là Mộc Hải Nhiễm nên mới kết hôn để giải trừ vận xui.
Đây là tính toán và chiêu trò của Mộc Hạo và Trương Toàn Chân.
Nhưng tôi không thể ngó lơ những gì cô ấy nỗ lực vì tôi được."
Tần Minh vuốt ve gò má và mái tóc của Mộc Tiêu Kiều, lẩm bẩm: "Hiếm có anh hùng nào gánh nổi ơn của mỹ nhân."
Buổi trưa Mộc Tiêu Kiều tỉnh dậy, cô ta sở xung quanh nhưng không thấy ai, lập tức bừng tỉnh, lại phát hiện mình không mặc quần áo.
Cô ta nhanh chóng kéo chăn che người mới phát hiện ra Tần Minh ngồi bên cạnh.
"Dậy rồi à?" Tần Minh hỏi.
Khuôn mặt Mộc Tiêu Kiều bỗng ửng đỏ, cô ta nói: "Anh tỉnh lúc nào vậy? Anh không làm chuyện xấu xa gì với em đấy chứ?"
Tần Minh trêu ghẹo: "Sao vậy? Chẳng phải cô nói chúng ta là vợ chồng về mặt pháp luật sao? Làm chuyện gì xấu với cô thì có gì không thể? Sao vậy, cô muốn báo cảnh sát bắt tôi à?"
Mộc Tiêu Kiều nghe vậy càng xấu hổ hơn, cô ta rụt cổ lại, nói: "Họ đang ở bên ngoài đấy, sao anh có thể trơ trẽn như vậy hả" "Ha ha, trêu cô thôi, lo nghĩ linh tinh gì vậy, tôi không chạm vào cô đâu." Tần Minh cười to nói: "Tôi cầm điện thoại chơi dò mìn cả buổi sáng, cô xem kỷ lục là chín mươi tám giây này"
Tâm trạng Mộc Tiêu Kiều đang căng thẳng và ngượng ngùng bỗng chốc chuyển sang bối rối.
Không biết "chuyện xấu" mà Tần Minh đã làm với cô ta là gì, hôn cô ta ư? Ngủ với cô ta ư? Sờ soạng cô ta ư?
Ai ngờ Tần Minh lại cho cô ta một gáo nước lạnh, đối mặt với cô ta không mặc quần áo mà anh lại chơi dò mìn cả buổi sáng ư? "Ồ." Mộc Tiêu Kiều lập tức ủ rũ, cô ta nghịch tóc, chống đầu, trong lòng khó chịu, cô ta không có sức hấp dẫn sao? Cô ta đã kết hôn mấy tháng rồi mà vẫn là gái trinh, nói ra ai mà tin chứ.
Năm đó từ cấp hai đến đại học, cô ta luôn là nữ sinh được chào đón nhất trường, có một không hai, người theo đuổi cô ta chất thành đống.
Sao đến lượt Tần Minh lại bị chê đủ kiểu vậy?
Tần Minh cầm lấy một bộ quần áo sạch, nói: "Váy cô bị bẩn rồi, đừng mặc nữa, mặc quần áo của tôi đi.
Chuẩn bị lên đường thôi, sắp chiều rồi." "À?" Mộc Tiêu Kiều nhìn đồng hồ, đã một giờ chiều, nói cách khác cả đội vì chờ cô ta ngủ nên không đi ư?
Chắc chắn Tần Minh là thủ lĩnh của đội này, nói cách khác Tần Minh trông coi cô ta cả buổi sáng, chờ cô ta nghỉ ngơi đủ rồi mới đi u?
Mộc Tiêu Kiều cầm lấy quần áo của Tần Minh mà cảm thấy ấm lòng, hành vi chiều chuộng cô ta của Tần Minh khiến cô ta rất vui.
Không lâu sau Mộc Tiêu Kiều đã chuẩn bị xong, mọi người dự định tiếp tục xuất phát tới thổ trại Lâm Thị.
Hành trình một tiếng nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, rõ ràng Lâm Vũ Nhu đã quen đi đường núi, dù đường gập ghềnh cô ta vẫn có thể đi vững và nhanh.
Đám A Long và Tất Nguyên thì không cần phải nói, cứ như đi trên đất bằng.
Dù sao Tần Minh cũng là đàn ông, thể lực tốt, có thể theo được.
Nhưng Mộc Tiêu Kiều thì càng đi càng khó chịu, nhiều lần suýt nữa vấp ngã, thể lực không bằng đám Tần Minh.
Lâm Vũ Nhu ở bên cạnh nhìn qua hai người, trong lòng là lạ, sao cô ta thấy râu mép của Tần Minh cứ như không dính chặt vậy?
Râu giả à?
Lâm Vũ Nhu không kìm được bước chậm lại, bỗng vươn tay về phía râu giả trên mặt Tần Minh..