Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tuy chỉ là một tiết mục đoán tuổi rất bình thường thôi, nhưng cậu Trương, cậu Hoàng và những người khác đều coi thường Tân Minh đủ đường, bộ dạng quê mùa, không hiểu biết gì, khiến Tần Minh rất khó chịu.
Cho nên lần này khi đoán, Tần Minh suy nghĩ kỹ càng hơn rất nhiều.
Anh không đoán dựa theo làn da của bà Thủy, mà bắt đầu đoán từ dáng người, còn có ngũ quan như lông mày, tai, miệng và răng và bàn chân dưới dép.
Tần Minh nói: "Bà Thủy chắc là sáu mươi chín tuổi rồi đúng không?"
Lâm Vũ Nhu giật mình nói: "Anh Tần thật lợi hại, lần thứ hai đã đoán đúng rồi."
Bà Thủy cũng cười mỉa: "Mấy năm nay có rất nhiều người đoán tuổi của tôi, nhưng hình như anh Tần là người đầu tiên mới đoán lần thứ hai mà đã đoán được tuổi thật của tôi rồi!"
Mộc Tiêu Kiều vui mừng khôn xiết nói: “Thấy chưa, mấy người đã đoán bao nhiêu lần rồi?
Chồng tôi vừa nghiêm túc liền có thể lập tức đoán đúng"
Tần Minh giả vờ uy nghiêm trách mắng: "Được rồi, những chuyện nhỏ nhặt này có gì đáng để khoe khoang chứ? Chỉ để cho vui mà thôi, người khác không có học thức, chúng ta cũng có thể học theo người ta không có học thức được à?"
Câu trách mắng này của Tần Minh là chỉ gà mắng chó, mắng mấy người nhà giàu không có học thức, nhưng lại đúng là như vậy, họ không thể phản bác được.

Nhất là vừa rồi họ còn bốc phét là mình đoán bốn lần là sẽ đúng, Tần Mình đoán lần thứ hai đã đúng rồi.
Điệu quan trọng nhất là một tên đi ở rể như anh lại mắng Mộc Tiêu Kiều, Mộc Tiêu Kiều còn ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm túc nói: "Ừ, chồng nói đúng, chúng ta là người có học thức"
Nụ cười trên mặt mấy người cậu Trương và cậu Hoàng cứng đờ, không ngờ Tần Minh mới đoán lần thứ hai đã đúng rồi, thế mà lại bị tên ở rể chế nhạo là không có học thức?
Trong lòng người nào cũng đều nén lửa giận, trong mắt họ, loại đi ở rể như Tần Minh không đủ tư cách ngồi cùng phòng với họ, nhìn thấy họ cũng chỉ xứng cúi đầu nhường đường.
Đây không phải là vấn đề chuyện có quan trọng, có nghiêm trọng hay không, cho dù đây cũng chỉ là chuyện bé như con kiến, nhưng họ thua chính là mất mặt, nỗi nhục nhã bị Tần Minh chỉ gà mắng chó khiến họ không có sức lực để phản kích lại, họ cảm thấy rất khó chịu.
Sắc mặt của cậu Hoàng u ám, khinh thường nói: "Hờ hờ, đoán mò mà lại trúng.

Cậu Trương cũng nói: "Đúng vậy, may mắn mà thôi."
Ở đây không vui vẻ gì, Lâm Vũ Nhu lập tức xoa dịu hỏi: "Anh Tần, sao anh lại mới đoán hai lần liền đoán trúng thế? Lúc trước Trương chân nhân đã đoán năm lần đấy."
Tần Minh cười nhạt, nói: "Không có gì đặc biệt cả, tôi đã phát hiện đặc điểm của loại kem dưỡng da trùng độc này, chỉ có tác dụng dưỡng da thôi, là một loại sản phẩm dưỡng da.

Dáng người và da chân của bà Thủy, còn có bọng mắt và tại khác biệt rất lớn với da mặt, giống như da của một cô gái trẻ được trùm lên cơ thể của một người già vậy! "Tôi đã tổng hợp lại và tính toán một chút, chắc là khoảng sáu mươi chín tuổi."
Lâm Vũ Nhu nói: "Anh Tần thật sự rất tỉ mỉ, tổng hợp nhiều yếu tố như vậy."
Trương Toàn Chân khen ngợi: "Chi tiết quyết định thành công hay thất bại, tuy rằng chỉ là trò đoán tuổi rất bình thường thôi, nhưng cũng cho thấy Tiểu Tần rất coi trọng chi tiết."
Lời khen ngợi của Trương Toàn Chân không nghi ngờ gì rất có trọng lượng, ông ta ủng hộ Tần Minh, cũng khiến cho năm người giàu trẻ kia không nói chuyện nữa, dù có châm chọc thế nào đi nữa thì cũng chỉ mất mặt thôi.
Tuy nhiên, Tần Minh cũng coi như hiểu rõ được sự lợi hại của kem dưỡng da trùng độc này, thế mà lại biến da của một bà già trở thành làn da của một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi.

Thật quá kinh khủng, chẳng trách nó lại đắt đến vậy.
Lâm Vũ Nhu nói: "Nhưng mà, kem dưỡng da trùng độc của chúng tôi có nhược điểm, càng dùng thì hiệu quả càng kém, thông thường thì sử dụng đến lần thứ ba thì sẽ không còn hiệu quả gì nữa.

Thời gian duy trì sự trẻ trung lại có thể đạt đến trên năm năm, hoàn toàn tự nhiên, làm trắng, người khác sẽ không thể nhìn ra điểm bất thường gì, hơn nữa sản lượng rất ít.

Chỉ xét đến tấm lòng đồng ý giúp đỡ nhà họ Lâm chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn của mọi người này thôi, tôi tặng mỗi người một lọ.


Lần này nhà họ Lâm chúng tôi xảy ra chuyện, sau này không phải nói muốn mua là mua được đâu."
Chậc chậc, vừa vung tay là mấy chục triệu, nhà họ Lâm không hổ danh là dòng họ giàu có tại Tương Tây, rất rộng rãi.
Sau khi Tần Minh nhận lấy liền đưa cho Mộc Tiêu Kiều, nói: "Em giữ lại dùng đi."
Mộc Tiêu Kiều hơi ngạc nhiên, bởi vì đây là quà tặng cho Tần Minh, mà Tân Mình đang quan tâm đến cô ta, phụ nữ yêu cái đẹp, cô ta đương nhiên nhận lấy, đợi sau này già rồi sẽ dùng.

Bây giờ mặt cô ta tràn đầy collagen, có thể vắt ra nước, hoàn toàn không cần dùng loại này.
Lâm Vũ Nhu tặng quà, lại mời Tần Minh ra ngoài nói chuyện.
Lâm Vũ Nhu nói: "Anh Tần, bây giờ tôi có thể giúp anh lấy trùng độc trong người ra.

Nhưng, anh đã phụ lòng phụ nữ trong thổ trại nhà họ Lâm của chúng tôi.

Tôi hy vọng rằng tôi sẽ đứng ra chủ trì, hai người có thể để buông bỏ những hiềm khích trong quá khứ"
Tần Minh híp mắt, những thứ khác còn được, riêng chuyện này không thể nói được.
Nếu nói ra sự thật, Lâm Vũ Nhu muốn anh chịu trách nhiệm thì phải làm thế nào? Cô ta có thân phận gì chứ? Là cô cả của nhà họ Lâm, vô duyên vô cớ bị Tần Minh làm mất đi sự trong trắng, còn hiểu lầm là người khác rồi chạy đến nhà họ Tần ở Thượng Hải yêu cầu giải thích, còn bị sỉ nhục một trận nữa chứ.

Những việc cô ta đã phải trải qua trong quá khứ chắc là không dễ chịu gì.

Nếu biết Tần Minh chính là người đàn ông đã ngủ với cô ta, sợ còn không phải bỏ chạy hay sao?
Tuy rằng Lâm Vũ Nhu cũng có chỗ không đúng, nhưng chuyện then chốt này tuyệt đối không thể nói.
Tần Minh giả vờ thâm trầm nói: "Cô Lâm, tôi và cô ấy vừa là hiểu lầm vừa là sai lầm, cô ấy hoàn toàn không thích tôi.

Nếu chúng tôi gặp nhau chỉ sợ sẽ phá hủy hành trình này của tôi.

Vì vậy, cô Lâm, vẫn là thôi đi.

Nếu như nhất định phải gặp nhau thì cũng phải đợi sau khi tôi và ông chủ Lâm bàn xong chuyện làm ăn rồi hãy nói."
Lâm Vũ Nhu cau mày, cô ta cho rằng Tần Minh như thế này không phải là một tra nam điển hình sao?
Đây là dùng vụ làm ăn hàng chục tỷ để ép cô ta rồi.
Nhưng nhà họ Lâm không có cách nào khác, hiện tại nhà họ Lâm đang lâm vào cảnh khốn cùng, thung lũng trùng độc bị nổ, một số lượng lớn trùng độc có giá trị rất lớn đã chết.

Họ đang phải đối mặt với rất nhiều đơn đặt hàng có giá trị trên trời và cần tiền gấp để vượt qua cửa ải khó khăn.
Lâm Vũ Nhu do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Thôi được, mời anh Tần đi theo tôi, nhưng chỉ cho phép hai người là tôi và anh thôi."
Tần Minh không có ý kiến gì, sợ một cô gái chân yếu tay mềm hay sao?
Tần Minh đến một căn nhà gỗ nhỏ, ở đây đốt một loại hương kỳ lạ, khiến người ta khó chịu.
Tần Minh ngồi đối diện với Lâm Vũ Nhu, cô ta hái một ít lá Tần Minh không biết tên, cho vào miệng nhai, giống như ăn cỏ dại vậy, khiến chiếc miệng nhỏ nhắn đầy nước màu xanh.
Nhưng rất nhanh sau đó, cơ thể của Tần Minh có một loại cảm giác, ham muốn, loại ham muốn không kìm chế được, Tần Minh cảm thấy hệ thống nội tiết của mình lại bị trùng độc làm cho mất cân bằng rồi.
Mà ánh mắt Lâm Vũ Nhu nhìn Tần Minh có chút kỳ lạ, dường như có ý nghĩ kỳ lạ gì đó vậy, hai chân lặng lẽ kẹp chặt.

Nhưng, sau khi cô ta từ chối, nhổ những loại lá kỳ lạ trong miệng ra, đưa cho Tần Minh và nói: “Anh cho những thứ này vào miệng nhai, khi nôn ra, trùng độc sẽ bị ép nôn ra ngoài theo"
Điều này
Sắc mặt Tần Minh tối sầm, về lý mà nói, bên trên đều là nước bọt của cô ta đấy.
Mặc dù Lâm Vũ Nhu rất xinh đẹp, xét về ngoại hình thì ngang ngửa với Mộc Tiêu Kiều, giọng nói ngọt ngào, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn cũng rất dễ thương, nhưng nếu nuốt lá bị cô ta nhai thì thật sự rất buồn nôn.
Lâm Vũ Nhu nói: "Nhanh lên, tôi sắp không nhịn được nữa rồi."
Không nhịn được? Cô ta nhịn cái gì?
Tần Minh nhìn thấy động tác hai chân cô ta cọ vào nhau, không phải là ướt rồi chứ?
Trong lòng Tần Minh vô cùng kinh hãi: "Này này, tôi ở trong phòng chỉ nhìn cô chăm chằm thôi mà cô đã có cảm giác rồi sao? Lợi hại như vậy sao?"
Tần Minh không hiểu, cũng không biết, cũng không dám hỏi ấy chứ, cắn răng, để loại bỏ trùng độc cho mình đành phải nhịn vậy.
Tần Minh cầm lấy, nhắm mắt bỏ vào miệng nhai, không ngờ lại không có vị chua đẳng mà ngược lại có mùi thơm kỳ lạ, không hề khó nhai.
Nhưng mà Tần Minh nhai một hồi, cơ thể cũng không thay đổi hay có gì khác thường.

“Ừm...!anh Tần, anh có sao không?” Ngược lại là Lâm Vũ Nhu cảm thấy khó chịu, cô ta gần như nằm sấp trên mặt bàn, hai chân kẹp chặt, cọ tới cọ lui, hô hấp trở nên gấp gáp, mặt đỏ bừng, bàn tay nhỏ nằm chặt.

Dường như thực sự không thể chịu đựng được vậy.
Tần Minh ngơ ngác, Lâm Vũ Nhu vừa rồi vẫn còn rất nghiêm túc, đột nhiên lại trở nên kinh diễm như vậy?
Đột nhiên, Lâm Vũ Nhu ngẩng đầu lên nhìn Tần Minh nói: "Mùi này là sao vậy? Đây là mùi của vua trùng đực sao?"
Tần Minh sửng sốt, gay go rồi, lẽ nào kéo dài thời gian quá nên bị cô ta phát hiện ra rồi?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận