Cầu Bạch chỉ Lâm Vũ Nhu nói: "Tôi bỏ ra mười tỷ để làm sính lễ cầu hôn cô Lâm.
Vũ Nhu, chúng ta cũng quen nhau nhiều năm, anh cũng đã theo đuổi em ba năm rồi, lần này anh là liều một phen đòi cắt đứt quan hệ với người nhà thì người nhà mới cho anh mười tỷ, xin em hãy tin tưởng thành ý của anh."
Sắc mặt Lâm Vũ Nhu cứng đờ, sắc mặt của Lâm Viễn Vọng cũng không tốt.
Lâm Viễn Vọng hừ nói: "Cậu Bạch, tôi rất vui vì cậu có thể đến giúp đỡ, nhưng người đời sau như cậu có thể không biết chuyện giữa tôi và Bạch Kính Đình, tôi sẽ không gả con gái mình vào nhà họ Bạch đâu."
Trong lòng Tần Minh sững sờ, Bạch Kính Đình? Đó không phải là ba ruột của Bạch Ngọc Thuần sao? Lúc trước mới tìm được Bạch Ngọc Thuần, còn đưa Bạch Ngọc Thuần về Bắc Kinh sống.
Thật ra Bạch Ngọc Thuần cũng thỉnh thoảng liên lạc với Tần Minh, dù sao hai người cũng kết bạn wechat với nhau, nhưng đều là hỏi hạn mấy việc trong cuộc sống, cũng không có qua lại sâu sắc gì.
Tần Minh thỉnh thoảng xem nội dung được chia sẻ trên trang cá nhân của Bạch Ngọc Thuần, tất cả đều là nội dung cô ấy học nấu ăn hoặc kết bạn mới.
Có vẻ như cô ấy đang sống rất vui vẻ.
Nhưng lại không ngờ rằng cậu Bạch này lại là con trai của Bạch Kính Đình, Tần Minh đoán là không cùng một mẹ.
Cậu Bạch nói: "Ông chủ Lâm, tất cả đều là những chuyện cũ từ lúc nào rồi.
Đời này chúng ta sao phải bị chuyện của đời trước liên lụy chứ? Tôi có thể chuyển ra ngoài, không sống ở trong nhà chính, tôi thật lòng thích Vũ Nhu, mong ông hãy thành toàn"
Lâm Vũ Nhu quả quyết nói: "Cảm ơn sự yêu mến của cậu Bạch, nhưng cũng giống như những gì tôi đã nói ba năm nay, tôi không xứng với cậu Bạch.
Tôi cũng sẽ không liên lụy đến hạnh phúc và tương lai của cậu Bạch, xin cậu Bạch hãy quên tôi đi"
Lâm Viễn Vọng cưng chiều nhìn con gái, kiên quyết nói: "Cảm ơn cậu Bạch đã yêu mến, nhưng hiện tại con gái tôi sẽ không kết hôn.
Hơn nữa, tôi vẫn còn nghi ngờ động cơ của nhà họ Bạch cậu."
Cậu Bạch không vui, tức giận bĩu môi nói: "Nếu không gả vào nhà họ Bạch của tôi thì Lâm Vũ Nhu còn có thể gả cho ai nữa? Hai tháng trước, cô ấy đã đi xem mắt Tần Trọng Bách ở nước Đức nhưng không thành công, bị đổi người, đã thất thân rồi.
Trở về Hoa Hạ chạy đến nhà họ Tần để đòi lại công bằng, tạo ra trò cười lớn như thế nào chứ? Ai mà không biết? Đây đã là tại tiếng và trò cười trong giới các nhà giàu rồi.
Lâm Vũ Nhu cô đã là đôi giày rách rồi, tôi không chế cô thì thôi, cô lại còn chế tôi à? Địa vị của nhà họ Bạch tôi ở Bắc Kinh thấp hơn nhà cô sao?"
Cậu Trương kia còn nói: "Đúng vậy, cô Lâm, hôm đó tôi cũng nhìn thấy rồi, mẹ của Tần Trọng Bách công khai mắng cô không biết xấu hổ còn muốn leo lên nhà họ Tuần trước mặt mọi người.
Chuyện này đã không có gì bí mật nữa rồi, cậu Bạch không ngại bị cầm sửng, có thể thấy là rất có thành ý"
Tần Minh vừa nghe lời này, chột dạ sở sở bộ rầu không hề có trên mặt và chiếc kính không độ, nhắc nhở bản thân mình không được lộ ra sơ hở.
Đồng thời, cũng cảm khái Lâm Vũ Nhu thực sự rất đáng thương, tất cả những điều này đều là cái giá của ý nghĩ xấu trước đó của cô ta nhỉ.
Nhưng mà, những lời nói của cậu Bạch cũng rất khiến người ta bị tổn thương, còn có chút kiêu ngạo và một chút vò đã mẻ lại sứt, càng vạch trần việc anh ta hỏi cưới Lâm Vũ Nhu là có mục đích khác.
Lâm Vũ Nhu giận đến mức tái mặt, cô ta kìm nén nước mắt, tức giận mắng: "Bạch Bạch Hạo Thành, anh đừng ngậm máu phun người.
Lâm Vũ Nhu tôi muốn kết hôn với ai thì kết hôn, có kết hôn với một con chó cũng không cần anh lo
Lâm Viễn Vọng thực sự muốn đuổi người, đám công tử nhà giàu này thế mà lại muốn thừa nước đục thả câu.
Nhưng ông ta không thể, hơn hai tháng rồi mà ông ta chỉ g góp được năm tỷ, số tiền này hoàn toàn không đủ để trả các khoản đền bù.
Mấy ngày nữa bên mua sẽ cho người tới đòi tiền đền bù rồi, nếu không có tiền thì phải dùng kỹ thuật nuôi trùng độc được nhà họ Lâm đời đời cất giữ ra để thế chấp.
Nếu như vậy thì nhà họ Lâm thật sự sẽ phải chịu tai họa ngập đầu.
Cho dù cảm thấy vô cùng nhục nhã nhưng Lâm Viễn Vọng vẫn cố gắng chịu đựng.
Ông ta nói: "Cậu Bạch, hay là tôi dùng cách khác để vay tiền? Thời hạn năm năm, mỗi lần đến hạn trả gốc và lãi một lần, lãi suất vay cao hơn lãi suất ngân hàng một phần trăm được không?"
Mộc Tiêu Kiều nghe xong trực tiếp lắc đầu: "Ông chủ Lâm này thấp kém quá"
Cậu Bạch mất kiên nhẫn gõ bàn nói: "Chú Lâm, chú thấy cháu giống người thiếu tiền sao? Cháu chỉ muốn kết hôn với Lâm Vũ Nhu mà thôi, sao chú lại không đồng ý chứ? Một đôi giày rách như cô ấy, làm trò cười trong giới nhà giàu, sau này ai dám lấy cô ấy chứ? Trừ người đàn ông bí ẩn đã ngủ với cô ấy ra, ai dám chứ? Chú muốn con gái chủ làm ni cô cả đời à?"
Lâm Viễn Vọng nghiến răng nói: "Bạch Hạo Thành! Cảm ơn ý tốt của cậu.
Nhưng với tư cách là một người ba, Lâm Viễn Vọng tôi không bán con gái cầu vinh.
Nếu cậu muốn lỗi chuyện con bé đi xem mắt ra để nói tôi thì tôi cũng nói cho cậu biết luôn, lúc đó tôi đã phản đối, là con bé thấy tôi phải chịu áp lực quá lớn nên tự mình đi.
Con bé rơi vào cảnh mất hết tất cả là do con bé tự mình chuốc lấy, nhưng không có nghĩa là con gái tôi đáng phải nhận sự sỉ nhục của cậu.
Nếu như cậu không muốn giúp đỡ thì mời về cho!"
Tần Minh trong lòng cảm động, Lâm Viễn Vọng này đúng là một người ba tốt, đập nồi bán sắt chứ không bán con gái.
Bên này, cậu Trương và Bạch Hạo Thành không đàm phán được, một người muốn có kỹ thuật nuôi trùng độc bí truyền, người kia thì muốn kết hôn với Lâm Vũ Nhu, còn chưa biết mục đích là gì.
Mà cậu Hạ lập tức bước ra xoa dịu, nói: “Ông chủ Lâm, ông bình tĩnh đừng tức giận, chúng tôi đến đây đều mang đầy lòng thành.
Tôi vừa không cần kỹ thuật nuôi trùng độc của nhà họ Lâm ông, cũng không cần cưới cô Lâm đã thất thân."
Lâm Vũ Nhu tức giận đến nghiến răng, lời hay thì không nói, nhất định phải nói cô ta thất thân, sự kiêu ngạo này khiến trong lòng cô ta đau đớn, mà chỉ có thể nhẫn nhịn, tự mình làm thì phải tự mình chịu thôi.
Lâm Viễn Vọng cũng điều chỉnh lại cảm xúc một chút, hỏi: "Cậu Hạ, cậu muốn gì?"
Cậu Hạ nói: "Vừa rồi không phải ông chủ Lâm đã nói rồi sao? Trong thời gian năm năm, trả cả gốc lẫn lãi, tôi cũng vừa hay có mười lăm tỷ ở đây, nhưng lãi suất hàng năm của khoản vay là ba mươi phần trăm, ông thấy sao?" “Quá đáng!” Tần Minh và Mộc Tiêu Kiều đồng thanh nói.
Cao gấp hai lần mức lãi suất hàng năm của ngân hàng, không khác gì vay nặng lãi, sau này nhà họ Lâm sẽ rơi vào cái động trả nợ không đáy.
Hành động giật gấu và vai này không có tác dụng gì đối với Lâm Viên Vọng, chỉ đổi chủ nợ thôi.
Lâm Viễn Vọng không nói gì, ông ta cũng không ngốc, ông ta biết rằng điều này hoàn toàn không cứu được nhà họ Lâm.
Điều kiện của cậu Hoàng và cậu Mã cũng gần như vậy, họ đều muốn có tiền và kỹ thuật nuôi trùng độc, đặc biệt là trùng tình.
Nhà họ Lâm là một dòng họ giàu có tại Tương Tây, trùng tình là cấm kỵ, người nhà mình dùng còn rất phiền phức, chứ đừng nói đến truyền ra ngoài, đó là chuyện không thể nào.
Sau một hồi bàn bạc, Lâm Viễn Vọng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, tuyệt vọng ngồi trên chiếc ghế gỗ và thở dài, cảm thấy ông trời muốn diệt nhà họ Lâm.
Tần Minh lại không muốn Lâm Vũ Nhu, cũng không muốn thừa nước đục thả câu, càng không muốn bí quyết nuôi trùng độc.
Anh chỉ muốn một ít trùng độc bí ẩn giống như kem dưỡng da trùng độc vậy, hiệu quả kinh người, có bao nhiều muốn bấy nhiêu.
Tần Minh đứng dậy nói: "Ông chủ Lâm à, thật ra là tôi..."
Lâm Viễn Vọng yếu ớt xua tay nói: "Đủ rồi, đám cướp đục nước béo cò mấy người, mấy người đều muốn được lợi, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của nhà họ Lâm chúng tôi, ra ngoài hết cho tôi, cút!"
What? Tần Minh buồn bực, anh còn chưa có cơ hội mở miệng mà.
Anh nói: "Ông chủ Lâm, xin hãy nghe tôi nói trước."
Tần Minh nói: "Bỏ đi, tôi cũng không muốn bản thân mình nhiệt tình mà lại bị người ta ghẻ lạnh.
Chúng ta cũng đi thôi, dù sao thì trùng độc của tôi cũng đã được loại trừ rồi, tôi cũng khôn lỗ gì." "Hờ hờ.." Trương Toàn Chân mỉm cười bí ẩn, như thể lại lên kế hoạch một lần nữa.
Đấy, ba người còn chưa về đến nhà treo, Lâm Vũ Nhu đã nhanh chóng chạy theo, nói: Anh Tần, anh đợi một lát, ông nội tôi muốn nói chuyện riêng với anh."
Tần Minh sửng sốt, ba của Lâm Viễn Vọng? Tại sao?.