Thổ trại của nhà họ Lâm nằm trong một thung lũng nhỏ sâu trong thị trấn Miêu Giang, nơi đây từng bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Giữa những ngọn núi có dòng suối chảy róc rách và dòng sông yên ả đan xen vào nhau, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp dưới nét bút của một họa sĩ tài ba.
Vì thổ trại nằm trong một thung lũng tại một vùng hẻo lánh nên trước khi vào thổ trại phải trải qua ba chặng đường gồ ghề và khó đi là bè tre, động Tương Vương và dốc Hoàng Thủy, còn rất dễ đi lạc vào U Hồn cốc, nơi đó từ trường phức tạp rất dễ làm cho các thiết bị điện tử bị trục trặc và bị lạc đường.
Vì vậy, Tần Minh khẳng định rằng những chủ nợ này đến cùng lúc nhất định phải có người xúi giục và dẫn đường, sợ là người đó muốn ép Lâm Viễn Vọng giao ra sách dạy nuôi trùng độc của nhà họ Lâm tại Tương Tây, đó cũng là cách kiếm tiền tốt nhất.
Tần Minh nói nhỏ với Tất Nguyên: "Tám người các anh đi tìm mấy bộ trang phục của dân địa phương mặc vào rồi ẩn mình đi, sau đó chông coi tất cả các tàu thuyền tới đây cho tốt, chặn các tuyến đường, nhớ kỹ tất cả những người khả nghi, nhân tiện tìm ảnh chụp của Tần Uy Viễn.
Tên đó chắc là đã tới đây rồi, nếu thấy thì bắt lại cho tôi."
Trương Toàn Chân ở bên cạnh nhìn hành động của Tần Minh, hiển nhiên không đơn giản chỉ là cho nhà họ Lâm vay tiền, liền hỏi: "Tiểu Tần à, cậu muốn làm gì vậy?"
Tần Minh cười nhạt: "Trương Toàn Chân, cái ông già thổi nhà ông, tôi muốn làm gì ông còn không nhìn ra sao? Đương nhiên là chuẩn bị thêm vốn liếng cho tôi rồi.
Người ta thường nói, may mắn chỉ đến với người có sự chuẩn bị, nhưng tôi cho rằng phải đợi may mắn đến được với mình thì đã chết đói từ lâu rồi.
Người làm việc lớn thì phải nói câu bày mưu nghĩ kế, làm đến nơi đến chốn, tăng thêm vốn liếng cho cuộc đàm phán của mình, sau khi nâng cao đến một mức nhất định thì cho dù kẻ địch có may mắn đến đâu cũng không thể lật đổ được.
Làm người vĩnh viễn đừng bao giờ chờ đợi may mắn đến với mình, may mắn chỉ giống như thêu hoa trên gấm thôi"
Trương Toàn Chân mỉm cười không đáp lại, ông ta cũng muốn nhìn xem Tần Minh muốn xử lý sự việc đến mức độ nào.
Nếu như Tần Minh xử lý tốt, ông ta sẽ vô cùng thưởng thức, đồng thời vì cứu nhà họ Lâm mà cúi mình làm việc cho Tần Minh cũng là chuyện không thể không theo.
Nếu như Tần Minh không xử lý tốt, cho dù Tần Minh tính kế như thế nào thì ông ta cũng sẽ không đồng ý.
Những người ở thổ trại nhà họ Lâm vẫn đang khuyên Lâm Viễn Vọng đừng nhảy xuống, mặc dù chỉ cao năm tầng nhưng nếu như ông ta thực sự nhảy xuống, đập đầu xuống đất thì cũng sẽ chết chắc.
“Ông chủ Lâm, tôi có năng lực giúp đỡ nhà họ Lâm mấy người, sao ông không tin tôi?” Đột nhiên, Bạch Hạo Thành bước ra khỏi đám đông, ngẩng đầu nhìn Lâm Viễn Vọng nói: “Chỉ cần ông gả Lâm Vũ Nhu cho tôi, tôi liền lấy mười tỷ ra làm sính lễ, sau đó tôi sẽ nói với người nhà, bảo ba tôi lại chi thêm mười tỷ nữa, tổng cộng là hai mươi tỷ để cưới Lâm Vũ Nhu."
Hai mươi tỷ của nhà họ Bạch chỉ đủ để nhà họ Lâm nghỉ lấy hơi thôi, hoàn toàn không đủ để cứu nhà họ Lâm.
"Ông chủ Lâm, nhà họ Trương chúng tôi chỉ cần một trong những dây chuyền sản xuất kem dưỡng da trùng độc thôi.
Mấy người cứ cử người đi giám sát, đảm bảo sẽ không tiết lộ bí mật kinh doanh của mấy người đầu.
Mười tỷ này là một vụ làm ăn rất có lời, sao ông lại không đồng ý chứ? Mười lăm tỷ thì thế nào?"
Bàn tính của nhà họ Trương cũng tính rất nhanh, Tần Minh đã được mở mang kiến thức về hiệu quả của kem dưỡng da trùng độc này rồi, tuyệt đối là có tương lai phát triển rất lớn trên thị trường, lấy mười lăm tỷ để rồi tạo cho mình một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, thật quá không sáng suốt.
Sau đó cậu Hạ, cậu Hoàng và cậu Mã cũng lại ra mặt để bàn bạc điều kiện, đều giống như lúc đầu, họ chỉ nhượng bộ một chút mà thôi, thực tế vẫn là những điều kiện mà nhà họ Lâm không thể chấp nhận được.
"Ông Lâm, tôi thấy có nhiều người giúp đỡ ông như vậy, ông đồng ý đi, chúng tôi cũng có thể lấy tiền bồi thường để đền bù cho khách hàng của chúng tôi." "Ông chủ Lâm, ông chết rồi thì con trai ông sẽ không phải lên chống đỡ sao? Món nợ này ông không thoát được đâu.
Chúng ta đã hợp tác với nhau nhiều năm rồi, ông sẽ không hại tôi như vậy chứ?" "Hay là chúng ta đến thung lũng trùng độc tìm xem sao, không chừng còn có hàng tồn thì sao.
Trùng độc kéo dài tuổi thọ tôi đặt mà không giao được hàng ra là tôi sẽ gặp rắc rối lớn đấy." "Đúng vậy, thung lũng trùng độc đó ở đâu?" "Đi đi đi, đến thung lũng trùng độc tìm hàng"
Những chủ nợ này hợp tác với nhau, muốn đến thung lũng trùng độc của dòng họ Lâm, nhưng thôn dân của dòng họ Lâm người nào người nấy đều cầm gậy gỗ và cuốc ngăn người lại.
"Mấy người đừng hòng tới thung lũng trùng độc của chúng tôi." "Ai đưa bọn họ vào thế?" "Đứng lại hết cho tôi, nếu không thì chúng tôi sẽ không khách sáo đâu." "Gâu gâu gâu..
Thái độ của người dân trong thôn cũng rất cứng rắn, bao vây đám doanh nhân đến đòi nợ này lại, nhưng chủ nợ cũng rất đông, lại cộng thêm đám công tử nhà giàu Bạch Hạo Thành và vệ sĩ của họ nữa, số người thật sự không nhỏ, hai bên chỉ tay về phía đối phương chửi bởi.
Lâm Viễn Vọng đứng trên thanh ngang nhìn, vẻ mặt vô cùng bị thương, ông ta thật sự bị ép đến mức không còn cách nào cả, ông ta nhìn mẹ già và vợ cùng con gái đang khóc lóc bảo ông ta đi xuống, ông ta chỉ cảm thấy rất có lỗi với họ.
Trước đây ông ta là người hào phóng, coi tiền như rác rưởi, không biết chừa một lối thoát cho mình, để rồi bây giờ xảy ra chuyện nhưng không có tiền để dùng, không ai cho mượn, còn liên lụy đến người thân của mình.
“Mẹ, Tiểu Bình, con có lỗi với hai người.
Một người đàn ông như Lâm Viễn Vọng nước mắt chảy ròng ròng: “Chỉ cần con chết đi, họ sẽ không ép bức sát sao như vậy nữa.
Lão già Tần Hiếu Quang chắc sẽ niệm tình cũ mà ra tay giúp chúng ta một lần, nhưng mà con làm gì còn mặt mũi để cho ông ta phải người qua sỉ nhục con nữa? Mẹ, con trai vô dụng, kiếp sau con sẽ lại hiếu thuận với mẹ."
Người mẹ già bên dưới khàn giọng hét lên: "Viễn Vọng à, đừng mà, chuyện có lớn đến đầu thì nhà mình cũng gánh được."
Còn dân làng thì lấy rất nhiều chăn bông để làm đệm cho Lâm Viễn Vọng, còn đảm chủ nợ không quan tâm chút nào cả, chỉ liên tục kêu Lâm Viễn Vọng trả tiền bồi thường hợp đồng.
Đột nhiên, Lâm Viễn Vọng đứng thẳng dậy khiến mọi người sững sờ, dường như họ đều đã dự đoán được động tác tiếp theo của Lâm Viễn Vọng, không phải là trèo xuống thì là nhảy xuống.
Đồng tử của Tân Minh đột nhiên co rụt lại, lập tức đẩy A Long nói: "A Long, anh sang bên kia, nhanh, nhanh, đi đỡ ông ấy."
A Long sững sờ, nhưng anh ta lập tức hiểu được Tần Minh nói sang bên kia là có ý gì, nhà cao tầng này dựa vào vách núi, một đoạn là đường đi của thôn, một bên là con sông nhỏ, phía bên sông nhỏ toàn là đá.
Nếu rơi xuống từ độ cao khoảng tầng sáu, đầu hướng xuống đất trước thì Lâm Viễn Vọng chắc chắn sẽ chết.
A Long chạy nhanh như bay, nhân tiện cầm lấy cây sào trúc.
Mà thời khắc anh ta chạy đi, mọi người la hét và sợ hãi kêu lên, bởi vì quả nhiên đúng như dự đoán của Tần Minh, Lâm Viễn Vọng chạy qua phía bên kia của tòa nhà, sau đó nhảy xuống.
“A!” Mọi người sợ hãi hét lên.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, chỉ có Tần Minh đoán rằng Lâm Viễn Vọng sẽ nhảy về hướng ngược lại.
Khi cơ thể của Lâm Viễn Vọng rơi xuống, A Long đột nhiên vung cây sào trúc trên tay lên, làm động tác nhảy sào, chỉ thấy một hình parabol bay từ dưới lên trên.
Khi mọi người kinh hãi kêu lên, A Long đã dùng một tay bắt lấy cơ thể của Lâm Viễn Vọng rồi va vào cửa sổ gỗ trên tầng ba.
Rầm, A Long ôm Lâm Viễn Vọng và lao vào trong.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên kêu lên, ngay lập tức lao vào tòa nhà chính để cứu Lâm Viễn Vọng.
Không lâu sau, Lâm Viễn Vọng đã được cứu ra, cả hai người đều không bị thương.
Lâm Viễn Vọng được cứu sống vô cùng chán chường, rõ ràng đã quyết tâm dùng cái chết của mình để đổi lấy hy vọng và tương lại cho nhà họ Lâm rồi, nhưng kết quả lại không chết được.
Ông ta nhìn chủ nợ gấp rút lao tới đòi nợ, Lâm Viễn Vọng lại bất lực, miệng khô khốc.
Lâm Viễn Vọng nhìn Tần Minh, người đang chìm trong tuyệt vọng như ông ta không nhớ ra rằng Tần Minh là do Trương Toàn Chân giới thiệu tới.
Ông ta vẫn không coi trọng Tần Minh, nói: "Cậu là cháu rể của Mộc Hải Nhiễm, là cậu cứu tôi, nhưng một kẻ đi ở rể như cậu có thể giúp được gì cho tôi?? Cậu có bản lĩnh gì chứ?"
Tần Minh chu môi mỉm cười nói: "Quả thực là tôi không có bản lĩnh gì, tôi chỉ có nhiều tiền mà thôi.".