“Đó là chuyện từ rất nhiều năm về trước, phải kể từ khi tôi còn nhỏ...
Trương Toàn Chân nhớ lại chuyện cũ, nói: “Tôi và Mộc Hải Nhiễm quen biết nhau từ nhỏ, nhà ông ấy vốn là gia đình giàu có, bởi vì ân oán và tranh đấu chốn hào phủ, ông ấy không được yêu thương nên bị đưa đến Hồ Long Sơn học nghệ bảo vệ tính mạng.
Sai đó ông ấy với tôi trở thành đồ đệ của thầy Triệu Đức Dân.
Tần Minh sửng sốt, hỏi: “Ông Trương, ông không phải là đại sĩ của Hổ Long Sơn sao? Sao lại ra ngoài bái sư?”
Trương Toàn Chân bày ra vẻ uy nghiêm của người thấy, ông ta gõ đầu Tần Minh, nói: “Đã uống trà bái sư rồi, phải gọi là thầy
Tần Minh cười gượng, nói: “Thầy.”
Trương Toàn Chân giải thích: “Lúc đó tôi mới khoảng sáu tuổi, ăn cũng chẳng ăn bao nhiêu, làm gì có mấy đạo sĩ thật đâu? Tuy Hổ Long Sơn là ngọn núi nổi tiếng của đạo giáo nhưng cũng không có được mấy người.
Hổ Long Sơn khí thế như bây giờ cũng là về sau tôi từ từ phát triển mà được đấy.
Tần Minh bừng tỉnh, anh đã xem nhẹ tuổi tác cùng với bối cảnh thời đại của Trương Toàn Chân.
Ông ta nói tiếp: "Lúc sư phụ của bọn tôi bị đấu tố, ông ấy có quen biết một người rất lợi hại, cũng chính là Triệu Đức Dân, người thầy của bọn tôi sau này.
Sau khi đấu tố kết thúc, thầy trở lại với một con mắt đã mù, thấy đám trẻ Hổ Long Sơn bọn tôi đáng thương, mấy đứa nhóc vắt mũi chưa sạch ăn bữa nay lo bữa mai, bèn để cử tôi với Mộc Hải Nhiễm đi theo thầy Triệu học tập, ít nhất có thể kiếm được miếng cơm ăn.
Một ý nghĩ nảy ra trong đầu Tần Minh, anh hỏi: “Nhà họ Triệu lợi hại như thế hẳn phải là gia đình quyền quý nhỉ?”
Trương Toàn Chân gật đầu, nói: “Bàn về sức ảnh hưởng thì hơn xa ông Tần Thượng Hải kia nhiều.
Trong thời đại đói kém ấy mà nhà họ Triệu lại có được cơ ngơi khổng lồ, cho dù là một công nhân làm việc vặt vãnh cũng nhà có của ở hải ngoại.
Tần Minh im lặng, chắc chắn nhà họ Triệu này là một thành viên Ban Giám đốc tối cao của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, ngay cả ba nuôi anh là Thường Hồng Hi cũng không đối phó được.
Bởi vì nhà Triệu ăn sâu bén rễ ở Hoa Hạ, có được sức ảnh hưởng to lớn.
Trương Toàn Chân nói: “Khi ấy thầy Triệu nhận năm người học trò, tôi và Mộc Hải Nhiễm là hai trong số đó.
Quan hệ của bọn tôi hồi đó vô cùng thân thiết, như anh em kết nghĩa, thề cùng nhau gây dựng sự nghiệp."
Tần Minh tiếp lời: “Cuối cùng bởi vì phụ nữ mà trở mặt thành thù, mỗi người đi một hướng.
Thầy à, mấy tình tiết này nhan nhản trên phim truyền hình rồi.
Trương Toàn Chân liếc xéo anh khiển trách, sau đó thở dài, nói: “Đúng vậy, đời như vở kịch.
Năm người bọn tôi vì một người phụ nữ mà giải tán.
Đồng môn mười mấy năm, cùng ăn, cùng ngủ, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, hết thảy đều tan thành mây khói.
Nhưng tôi và Mộc Hải Nhiễm đều xuất thân từ Hổ Long Sơn, cho nên quan hệ hai bên vẫn luôn thân thiết."
Tần Minh lại hỏi: “Thế thầy có tâm nguyện gì?"
Trương Toàn Chân thở dài thương cảm, ông ta trầm tư rồi nói: “Mấy chục năm tôi muốn hóa giải khúc mắc này, muốn trở lại quá khứ, bọn tôi vốn không nên ra như vậy.
ông ấy vốn không phải như vậy.
Tôi biết ông ấy rất đau khổ, tôi muốn giúp ông ấy buông bỏ
Tần Minh rất cảm động, có lẽ đây là tình nghĩa giữa những người đàn ông, mỗi người một ngả mấy chục năm, Trương Toàn Chân vẫn còn nhớ mong đối phương mãi đến bây giờ.
Nhưng Tần Minh lại rất tò mò, nói: “Nhưng mà thầy à, tôi đầu quen biết mấy người trưởng bối các thầy, làm sao tôi giúp được?"
Trương Toàn Chân nói: “Thời cơ chưa tới, tạm thời tôi không cho cậu.
Trước tiên cậu học một ít nội dung phân biệt cơ sở, sau này sẽ giúp đỡ cậu trong việc đối nhân xử thế rất nhiều.
Bây giờ cậu vẫn quá non trẻ bồng bột, chưa đủ chín chắn."
Tần Minh trợn trắng mắt, đấy, lại nhử người ta.
Sao anh cứ có cảm giác Trương Toàn Chân và ba nuôi Thường Hồng Hi giống nhau thế nhỉ? Cứ thích nhử anh, nói chuyện lại còn cần thời cơ? Ông phải mang thai chờ đẻ à?
Tần Minh bó tay, đành nói: “Tôi cũng không vội, nếu thầy có gì tôi giúp thì cứ nói.”
Trương Toàn Chân nói một cách bình tĩnh: “Cậu cũng đừng trách tôi vẫn giấu cậu, quả thật cậu chưa đủ chín chắn, nếu tự ý xen vào chuyện của tôi thì cũng khó thành công, trái lại còn rước họa vào thân.
Tôi cho cậu một quyển sách, cậu đọc thuộc nó, quyển sách võ thuật tôi nhờ Mộc Tiều Kiều đưa cũng luyện nhiều.
Tuy không thể giúp cậu giỏi đánh đậm hơn là bao nhưng cũng có thể rèn luyện sức khỏe, ít ốm đau, kéo dài tuổi thọ.
Trương Toàn Chân lấy một quyển sách dày bìa đen từ trong túi đeo sau lưng luôn mang theo người ra.
Tần Minh tò mò mở sách ra xem, phát hiện nội dung trong sách đều do Trương Toàn Chân viết với lối chữ khải rất đẹp.
Trương Toàn Chân nói: “Đây là những bài học đối nhân xử thế của tôi, cùng với những nội dung tôi thành cồn giúp người khác hóa giải kiếp số và tổng kết về những thất bại.
Có rất nhiều điều kiện cần thiết để làm một việc bất khả thi, bất kỳ nguy cơ nào đều có khả năng giúp ta tìm được đường sống trong chỗ chết.
Lừa đảo không tốn sức lực là cảnh giới cao nhất, thành hay bại dự hết vào cái miệng, nói chết thành sống, đổi trắng thay đen.
Tần Minh thầm kinh hãi, đây không phải là tự truyện cá nhân về cuộc đời Trương Toàn Chân đấy chứ?
Trương Toàn Chân đè tay Tần Minh, nói; “Nhớ lấy, quyển sách này rất quan trọng, tuyệt đối không thể để nó rơi vào trong tay người khác.
Nếu cậu đánh mất nó thì cậu cũng không xứng làm học trò của tôi."
Tần Minh nói với giọng nghiêm túc: “Thầy yên tâm, tôi sẽ không làm mất.
Trương Toàn Chân gật đầu, nói: “Giờ tôi đã xử lý xong chuyện của nhà họ Lâm, tôi còn có việc khác phải đi làm.
Qua một thời gian nữa tôi lại đến thành phố Quảng xem cậu, hy vọng cậu có thể mau chóng hiểu vững nó.
Nếu rảnh thì cũng có thể theo Mộc Hải Nhiễm học tập, bản lĩnh của ông ấy cũng không kém hơn tôi, chẳng qua chuyện năm đó khiến ông ấy mất hết chí khí, cam tâm sống cuộc đời tầm thường, nhưng không có nghĩa là ông ấy không có bản lĩnh.
Tần Minh nói; “Tôi biết rồi.”
Trương Toàn Chân phải đi, trước khi đi ông ta còn lấy hai con trùng độc kéo dài tuổi thọ của Tần Minh.
Tần Minh phiền muộn ra mặt, đó là của quý hai, ba trăm triệu, lão già đến mạt nhà ông, ỷ vào mình là sư phụ của tôi tự tiện lấy đi.
Nhưng Tần Minh cũng không nói gì, cho thì cho đi.
Bây giờ nhà họ Lâm nợ anh, sau này đòi nhà bọn họ là được.
Tần Minh cảm giác lần này Trương Toàn Chân nói rất nhiều nhưng vẫn chưa nói ra nội dung quan trọng nhất.
Anh không tài nào ngờ được ngay từ khi bắt đầu mình đã bị Trương Toàn Chân lừa vào tròng, suýt nữa biến thành quân cờ của ông ta.
Tuy nhiên Tần Minh cũng không dễ bắt nạt, anh kịp thời tính kế ngược lại Trương Toàn Chân, ép ông ta lộ ra chân tướng, từ đó hai người xác lập quan hệ thầy trò.
Tuy Trương Toàn Chân không nghe lệnh anh làm việc hoàn toàn, nhưng học trò có chuyện thì làm sao thầy lại có thể không ra tay giúp đỡ được?
Điều này giúp cho Tần Minh có được bảo hiểm” và lợi thế lớn trong cuộc đấu tranh của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ ngày sau.
Nhưng mối quan hệ thầy trò này có bền vững hay không, Tần Minh thật lòng không dám đảm bảo, phải biết được Trương Toàn Chân muốn làm gì, anh phải giúp ai.
Mà đối với Tần Minh mà nói, anh cũng có thể lấy được thứ mình muốn, đó chính là toàn bộ bản lĩnh của Trương Toàn Chân.
Từ lần trước gặp nhau ở thành phố Quảng, Trương Toàn Chân chặn lại đòn khóa khớp của A Long, đến cú nhảy lên thuyền ở bến tàu thổ trại Lâm Thị ban sáng, Tần Minh biết thật ra đối phương rất giỏi đánh nhau, nói cách khác Trương Toàn Chân văn võ song toàn, trước nay ông ta ẩn giấu ngón võ của mình mà thôi.
Hiện tại Tần Minh đang cầm hai quyển sách, tuy đều là kiến thức nhập môn cơ sở.
Anh cũng không sốt ruột, cái gì cũng phải có quá trình, đâu thể thành công được ngay.
Tần Minh chơi với hai chị em Mộc Tiêu Kiều cả buổi, đến tối máy bay tư nhân cũng chuẩn bị xong, cả đoàn người phải về thành phố Quảng.
Trên máy bay, Mộc Tư Thuần ôm đồng lớn quần áo và đồ chơi ở điểm du lịch mà Tần Minh tặng cho mình ngủ say sưa.
Còn Tần Minh mệt mỏi vì bận rộn vài ngày liền nên cũng nghỉ ngơi chốc lát.
Cô ta nhìn lén nội dung wechat, phát hiện có một cô gái tên Khẩu Tâm Lăng ngày nào cũng nhắn tin cho Tần Minh.
Lần nào cũng nhắn mấy nổi dung như “Có đấy không”, “Muốn tìm ai đó nói chuyện phiếm thế là nghĩ đến anh”, “Tại sao anh không để ý đến tôi”.
“Tôi phiền phức vậy sao”, “Anh ăn chưa", “Con gái để tóc thẳng hay tóc xoăn đẹp hơn”.
Nhưng Mộc Tiêu Kiều cũng phát hiện Tần Minh chưa bao giờ trả lời tin nhắn, thế là cô ta lại vui vẻ, mỉm cười nhìn Tần Minh lim dim ngủ.
Mộc Tiêu Kiều dứt khoát cầm điện thoại của Tần Minh lên, sau đó rúc vào lòng anh, giơ điện thoại di động lên góc bốn mươi lăm độ, chụp một bức ảnh rồi gửi đi, đồng thời còn kèm thêm một câu: “Còn quấy rầy chồng tôi nữa thì tôi sẽ khiến cô phải trả giá đắt, đồ hồ ly tinh..