Tần Minh cảm thấy nếu Thường Hồng Hi không
Tần Minh cắn môi, trầm giọng đáp: “Anh vẫn yêu em, nhưng anh đã thích thêm một cô gái khác, anh không thể bỏ qua sự tồn tại của cô ấy được nữa rồi.”
Nhiếp Hải Đường cắn chặt môi, nếu đây không phải phòng của giáo viên thì cô đã sụp đổ lớn tiếng bật khóc.
Đây chẳng phải là anh đã thay lòng đổi dạ rồi sao?
Tần Minh lên tiếng: “Hải Đường, em đừng buồn, nghe anh nói trước đã.
Chuyện này bắt đầu từ khi em nói dối anh bị ung thư, vì lo lắng cho em nên anh bị một tên đạo sĩ già vớ vẩn lừa gạt
Tần Minh kể cho Nhiếp Hải Đường nghe chuyện mình ngốc nghếch đến ở rể nhà họ Mộc, kể về cuộc ly hôn thất bại của anh với Mộc Tiêu Kiều, kể lại chuyến đi đến Tương Tây cảm động, kể cả chuyện bây giờ Nhiếp Hải Đường bị Thường Hồng Hi cho người theo dõi, rồi hành vi kỳ quặc ép buộc Tân Minh đi xem mắt với cô gái nhà họ Triệu.
Cuối cùng Tần Minh nói: “Anh đã nợ Mộc Tiêu Kiều quá nhiều, mà anh cũng phải cân nhắc đến sự áp bức của ba nuôi và sự an toàn của em, đồng thời anh cũng hối hận vì ý chí của mình không kiên định.
Vậy nên anh đã ly hôn với Mộc Tiêu Kiều, anh cũng sẽ chia tay với em, như vậy là cho cô ấy một lời giải thích, cũng là để ba nuôi không cho người theo dõi em nữa.
Sau khi giải quyết xong chuyện giữa ba nuôi anh và nhà họ Triệu, anh sẽ công bằng nghe theo trái tim mình, giải quyết hợp lý chuyện giữa hai em và anh...!“Em sẽ không thua đâu."
Tần Minh còn chưa nói xong, Nhiếp Hải Đường đã nói: “Em sẽ không thua cô ấy đâu! Em chờ anh, Tần Minh, anh nhất định phải cẩn thận.
Tần Minh giật mình, trong lòng ấm áp: "Hải Đường, em không trách anh à?”
Nhiếp Hải Đường cắn môi rồi nói: “Em không trách anh, em biết anh cũng là bất đắc dĩ thôi.
Ý chí của em không kiên định nên đã rời bỏ anh, chắc chắn anh rất đau lòng, là em đã làm tổn thương anh.
Đều tại em...!Em không ngờ anh lại vì em mà làm nhiều chuyện như vậy, còn bị lừa đi ở rể giải xui cho người ta, chỉ cầu em có thể bình an.
Bọn họ thật sự quá biết lừa người!
Tần Minh cảm thán: “Đúng thế, hai chúng ta đều còn quá trẻ, bị lừa gạt nhiều lần rồi, sau này phải đề phòng một chút.
Nhiếp Hải Đường lại nói: “Em biết cô Mộc, cô ấy là một người phụ nữ rất ưu tú, nhưng em sẽ không thua cô ấy đâu.
Tần Minh, em thích anh.
Lần sau em sẽ không để anh vuột mất khỏi tay em nữa."
Tần Minh rất bất ngờ, không ngờ Nhiếp Hải Đường không tức giận mà còn tha thứ cho anh.
Lòng anh cũng rất rối bời, tối hôm đó anh đã bàn với Mộc Tiêu Kiều, nếu muốn anh hoàn toàn quên Nhiếp Hải Đường thì phải để cho hai người có một tình yêu hoàn toàn công bằng, để anh nghe theo sự lựa chọn của con tim.
Mộc Tiêu Kiều đã đồng ý, cô ta ly hôn với Tần Minh, còn Tần Minh chia tay với Nhiếp Hải Đường.
Sau khi anh giải quyết xong chuyện nội bộ của tập đoàn, không ai có thể hạn chế được anh, đến lúc đó ba người nên lựa chọn như thế nào thì sẽ bắt đầu lại.
Mấu chốt vấn đề là Tần Minh vẫn chỉ là “Thái tử”, chưa thực sự lên ngôi “Hoàng đế".
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa Tần Minh mới rầu rĩ cúp điện thoại.
Ván cờ của anh cũng chính thức bắt đầu..