Thiếu Gia Ngông Cuồng


"Mua bao cái khỉ gì? A Long, cậu suy nghĩ đen tối rồi đấy!" Tần Minh lườm A Long: "Người ta mời tôi ăn cơm, tôi lại lên giường với cô ấy thì chẳng phải là không bằng cầm thủ sao? Tôi là hạng người đó à?"
A Long bĩu môi, nghiêm túc suy nghĩ rồi mỉm cười hỏi ngược lại: "Cậu chủ không phải hạng người đó sao?" "Đệch! Nếu Tần Minh này không nhịn được thì tôi thà tự đánh mình ngất xỉu cũng không làm gì cô ấy." Tần Minh đạp A Long, đối phương cười sang sảng, lái xe đi.
Thật ra Tần Minh không uống nhiều, khá tỉnh tảo.

Tôn Thường Hi thì khác, cô ấy uống rất nhiều, say bí tỉ, đang ngồi ở hàng ghế sau ôm Tần Minh, dốc lòng bộc bạch: "Tần Minh, nếu cậu là ba tôi thì tốt biết bao, đừng ép buộc tôi nữa."
Tần Minh rầu rĩ day trán: "Em còn là ông của chị cơ! Á...!Chị Thường Hi đừng véo em." "Ba ơi, con còn trẻ, muốn gây dựng sự nghiệp, không muốn lấy chồng sớm.

Ba có đồng ý không?" Tôn Thường Hi say đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc.

Cô ấy cầm tay Tần Minh thật chặt, tay còn lại điên cuồng đánh anh.

"Bộp bộp bộp."Cô ấy còn lẩm bẩm: "Ba có đồng ý không? Ba tưởng mình là lãnh đạo kỳ cựu thì hơn người đấy à? Con không nói lại ba, còn không trốn ba được sao? Ba còn tìm con, còn bảo Hoàng Thiếu Hạo đến đây cho con xem mặt? Ba là lãnh đạo kỳ cựu thì giỏi chắc?"
Tần Minh vừa tránh né vừa nói: “Tôn Thường Hi, đệch, em không phải ba của chị, chị đừng đánh em.

Ối...!Đừng véo đùi em, đau!"
Tần Minh lập tức phản kháng, giữ tay Tôn Thường Hi, đè đối phương xuống ghế.

Nhưng Tôn Thường Hi lập tức xoay người tránh thoát, tiếp đó dùng chiêu cầm nã thủ phản đòn Tần Minh, khóa tay anh ra sau lưng, sau đó đè lên người anh, hùng hổ nói: "Ngoài đời con không dám đánh ba, trong mơ con vẫn sợ ba à?" "Mơ cái đệch...!Em..." Tần Minh cạn lời, hành vi trong lúc say rượu của cô nàng này quá tệ nhỉ? Say rượu nổi điên sao?
Anh lập tức vùng dậy đánh nhau với Tôn Thường Hi, đè lên người cô ấy lần nữa.


Nhưng không ngờ anh kéo một phát lại xé rách đồng phục của đối phương.
Đồng phục hé mở để lộ áo ngực màu tím bên trong cùng làn da trắng như tuyết, ngoài ra còn có hai nửa khối tròn nhấp nhô và hai bên xương quai xanh mịn màng tạo thành đường thẳng nằm ngang.Làn da trước ngực lộ ra khá trắng trẻo, phần cổ cháy nắng có màu lúa mạch khỏe khoắn.

"Tần Minh, cậu làm gì thế?" Không biết tại sao Tôn Thường Hi lại tỉnh táo ngay lúc này.

Cô ấy vừa dùng tay che ngực vừa quát to: "Cậu nhân lúc tôi uống say mà ra tay với tôi ư?" "Em..." Tần Minh trợn tròn mắt, anh phải giải thích ra sao?
Anh cất lời: "Chị Thường Hi, chị muốn đánh em, em chỉ chống cự thôi.

Chị say rượu nổi điên còn trách em hả?" "Tôi có say đâu? Tôi rất tỉnh táo, rõ ràng là cậu..." Tôn Thường Hi bất mãn đứng dậy, kết quả đập đầu vào nóc xe cái "rầm".
Ngay sau đó, cô ấy ngã vào lòng Tần Minh.
Tần Minh thở dài, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Xe chạy tới biệt thự, Tần Minh bế Tôn Thường Hi vào phòng khách rồi về phòng của chủ nhà đi ngủ.
Thế nhưng anh vừa đặt đối phương xuống, cô ấy lập tức túm lấy tay anh.
Tần Minh ngạc nhiên quay đầu lại: "Chị Thường Hi, chị tỉnh rồi à?" "Tần Minh, tôi đau đầu lắm, rót cho tôi cốcnước." Tôn Thường Hi chống đầu hỏi: "Đây là đâu? Lẽ nào cậu đưa tôi đến khách sạn thật?"
Tần Minh đưa cho cô ấy một cốc nước: "Khách sạn trang trí kiểu này ư? Đây là nhà em, chị cứ yên tâm ngủ đi, em không làm xằng làm bậy đâu."
Tôn Thường Hi cười khẽ: "Tôi biết, cảm ơn cậu.

Tôi ổn rồi, cậu đi ngủ đi."
Tần Minh ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau đó, anh thở phào, trần hơi nóng.
Gương mặt Tôn Thường Hi ửng hồng vì say rượu, xinh đẹp quyến rũ.

Nhất là cô ấy mặc đồng phục, cặp chân dài dưới lớp tất tròn trịa và mạnh mẽ, cùng với ngoại hình và khí chất xinh đẹp, tất cả đều mang sức hấp dẫn tột cùng đối với đàn ông.
Tần Minh đã cực kỳ kiềm chế.
Anh lao đi tắm nước lạnh rồi ra vườn hoa ngoài biệt thự, nắm hai tay đứng trung bình tấn.

Tiếp đó, anh hít thở ba hơi dài một hơi ngắn theo hướng dẫn võ thuật.
Chẳng mấy chốc Tần Minh đã đầm đìa mồ hôi, chất cồn bốc hơi từ lỗ chân lông ra ngoài.
Trước đây Tần Minh uống rượu luôn bị đau đầu, nhưng bây giờ không bị nữa.

Bởi vì anh tập luyện võ thuật mà Trương Toàn Chân đưacho, thể chất được cải thiện.
Tần Minh kiên trì nửa tiếng, mồ hôi tuôn như mưa, chẳng khác gì vớt từ dưới nước lên.
Khi anh hít vào rồi dừng luyện tập, quay lại thì thấy Tôn Thường Hi cầm một chai rượu tây, dựa vào cạnh cửa nhìn mình.

"Ơ, chị Thường Hi, chị còn uống tiếp à?" Tần Minh ngạc nhiên hỏi.
Tôn Thường Hi cười ha hả: "Khi tôi lên tầng hóng gió, thấy cậu đang tập đứng trung bình tấn ở vườn hoa, bỗng thấy tò mò.


Thì ra cậu thắng Hoàng Thiếu Hạo dựa vào kỹ năng này, đúng không? Tôi thấy khi cậu hít thở, ngực căng phồng lạ thường.

Có bí quyết gì đặc biệt không? Chia sẻ cho chị đây được không?"
Tần Minh lau mồ hôi, cơ bắp nổi lên, bụng có bốn múi.

Sau khi ra mồ hôi, đường nét cơ thể anh tràn đầy sức hấp dẫn của phái nam.
Đương nhiên là anh không tiết lộ, chỉ đáp qua loa: "Một đạo sĩ ở Hổ Long Sơn dạy em, ông ấy còn nói là tập cái này để rèn luyện sức khỏe, tập luyện tốt thì có thể lấy một chọi mười."
Tôn Thường Hi cười ha ha.

"Không muốn nói thì thôi, cậu lấy một chọi mười á? Đánh nhau không phải cứ khỏe là được như vật tay đâu."
Tần Minh đến gần, không hiểu sao TônThường Hi lại lùi về sau.

Cô ấy không nhìn Tần Minh mà nhìn cơ thể anh.

Dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, cứ dán mắt vào đường nét cơ thể lồi lõm, tràn đầy hấp dẫn của Tần Minh mãi.
Tần Minh cũng phát hiện ra Tôn Thường Hi bất thường, nhưng anh cũng là đàn ông.

Tôn Thường Hi say rượu rất quyến rũ, nhất là cúc cổ áo đang mở cùng làn da trắng nõn như ẩn như hiện cực kỳ hấp dẫn.
Tần Minh nuốt nước miếng.

Anh vừa mới tập khí công xong, ngọn lửa tình dục cháy hừng hực, sắp không kìm được kích động.
Anh lắc đầu, cắn môi thật đau, thầm tự giễu: "Lúc nãy mình còn thề với A Long là mình sẽ không mắc sai lầm, vậy mà bây giờ không nhịn nổi sao?"
Tần Minh vội che đũng quần: "Chị Thường Hi, em về nghỉ ngơi trước đây, chị cũng ngủ sớm di!"
Tôn Thường Hìnhìn Tần Minh che phía dưới, dáng đi hết sức buồn cười làm cô ấy không nhịn được bật cười: "Đúng là một người ngày thơ.


Ợ...!Có điều, sao nhà cậu ấy to thế nhỉ? Mà thôi, mình cũng đi ngủ."
Sau khi về phòng, Tần Minh thở dài rồi nằm xuống ngủ
Nhưng anh chưa ngủ, chợt nghe thấy tiếng mởcửa.

Tôn Thường Hi đi vào phòng, lảo đảo nằm cạnh Tần Minh, sau đó đặt tay sang.
Hai người đều sửng sốt, sao họ lại ngủ trên một cái giường? "Á!" Tôn Thường Hi lập tức ngồi bật dậy: "Tần Minh, cậu vào nhầm phòng rồi!"
Tần Minh cuống quít nhìn quanh.

Thật mất mặt, đúng là anh đi nhầm phòng.

Anh vội vàng đứng dậy: "Chị Thường Hi đừng sợ, em đi ngay đây, á..." 11
Tần Minh hoảng hốt đứng dậy, nào ngờ vấp phải đôi chân dài của Tôn Thường Hi, tức thì ngã đè lên người đối phương.

"Ưm..." Tôn Thường Hi bất ngờ bị đè, chợt cảm thấy hormone tăng vọt.

Hơn nữa, đầu Tần Minh chúi xuống mặt cô ấy, trùng hợp là hai người chạm môi.

"Ưm!" Trong phút chốc, cả hai đều cảm nhận được bờ môi của đối phương.

Bịch! Sau đó, Tần Minh trần như nhộng, hai người quấn lấy chăn, cùng ngã xuống giường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận