Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tần Minh hoàn toàn không ngờ Tôn Thường Hi uống say không vào nhầm phòng, vậy mà anh lại đi nhầm?
Nhưng chuyện này không thể trách anh được, anh chưa bao giờ ở biệt thự này.
Nhất thời dưới sự hỗn loạn, Tần Minh sơ xuất bị Tôn Thường Hi ngáng chân.

Đầu anh chúi xuống đúng lúc hôn lên môi Tôn Thường Hi.

“Ưm!” Trong nháy mắt, hai người cảm nhận được đôi môi của đối phương.
Một tay của Tần Minh còn đặt trên ngực Tôn Thường Hi, cảm giác đàn hồi mềm mại đó làm ngọn lửa trong người anh càng mãnh liệt hơn, cấm dục mấy tháng rồi.

Sau khi Tần Minh luyện bộ võ thuật dẫn dắt, nhu cầu đó ngày càng mạnh, không còn nghi ngờ gì hơn, nụ hôn này là kích thích lớn nhất.
Tục ngữ nói rất hay, rượu vào lớn gan, rượu vào mất khôn.
Đêm nay Tần Minh uống rượu nên bắt đầu hơi mất tỉnh táo.
Anh biết rõ nếu tiến thêm bước nữa sẽ không đúng, biết rõ đây là hành vi sai lầm nhưng ngửi thấy mùi thơm trộn lẫn mùi rượu trên người Tôn Thường Hi, anh vẫn ôm hôn cô ấy.
Mà Tôn Thường Hi mặc dù vẫn còn tỉnh táonhưng chỉ có chút ít.

Đêm nay cô ấy quá say, cô ấy độc thân nên chưa bao giờ được nếm mùi đàn ông.


Nụ hôn với Tần Minh là nụ hôn đầu của cô ấy.
Cũng là cô ấy mở ra thế giới chưa bao giờ biết, chưa bao giờ tiếp xúc.
Ấn tượng sâu sắc nhất về Tần Minh của cô ấy là màn gặp nhau lần trước khi Tần Minh hoá trang thành nữ trong khách sạn suối nước nóng lúc phá án, trong nháy mắt, ký ức đó lại ùa về.
Tôn Thường Hi đối diện với thế tiến công của Tần Minh, không ngờ cô ấy lại luống cuống và có suy nghĩ muốn nếm thử.
Bởi vì đầu óc đã say mèm của cô ấy cũng không thể suy nghĩ thật kỹ được, cơ thể thì ngoan ngoãn hùa theo những đòi hỏi của Tần Minh, thậm chí còn hưởng thụ.
Cơ thể Tôn Thường Hi không khỏi lý trí, tự động phối hợp với Tần Minh, để anh vuốt ve ôm hôn tuỳ ý, chỉ phát ra vài câu nói không hề có sức chống cự: "Tần Minh, đừng...!Cậu bình tĩnh lại đi, đừng mà..."
Nhưng chỉ nói mà không làm, với đàn ông mà nói thì đây là kích thích và cổ vũ lớn nhất.

Sau khi uống rượu Tần Minh đã không còn tỉnh táo nữa, quên hết tất cả mọi thứ, hoá thành một con thủ vùi vào ngực Tôn Thường Hi, vùi đầuđiên cuồng hôn lên da thịt tuyết trắng của cô ây.

"Ưm..." Tôn Thường Hi cũng dần dần có cảm giác, ánh mắt mơ màng, cô ấy muốn đẩy Tân Minh ra.
Nhưng không biết tại sao đẩy vài lần đều không thể sử dụng sức, cô ấy biết rõ không phải vì cô ấy không có sức mà là hương vị của Tần Minh cũng làm cô ấy hơi không thể chống lại.
Tần Minh chợt ngẩng đầu nhìn Tôn Thường Hi đang quần áo xốc xếch, giống như đang xác định gì đó, cũng giống như đang tự hỏi nếu mình tiếp tục phạm sai lầm thì hậu quả sẽ nghiêm trọng.
Tôn Thường Hi cắn môi, ánh mắt khép hờ, thở gấp, thì thầm: "Tần Minh đừng mà.."
Nói đừng mà nhưng cô ấy không hề có bất kỳ động tác nào chống lại.

Đường cong xinh đẹp và kỳ diệu của cô ấy cũng đầy quyến rũ.
Tần Minh nuốt nước miếng, lần này bản năng dã thú của đàn ông đã chiến thắng, anh quên mất lời hứa mình dành cho Mộc Tiêu Kiều và Nhiếp Hải Đường.

Trong lòng anh, anh đã lấy cái cớ đang độc thân để cúi người xuống lần nữa.Tần Minh duỗi tay cởi quần áo của Tôn Thường Hi, cởi từng món một, cuối cùng hai người trần trụi như nhau, da thịt chạm nhau lăn lộn trên giường.
Có lẽ mọi thứ đều là tác dụng của chất cồn.
Cửa sổ mở ra, gió đêm phớt nhẹ.
Trên chiếc Bentley dưới ánh trăng, A Long đang nằm trên ghế điều khiển hơi hé mắt ra, quay đầu nhìn cửa sổ của biệt thự, buồn cười lắc đầu: "Mình đã nói từ đầu rồi mà, sẽ bị vả mặt mà cậu chủ không tin.

Trai đơn gái chiếc mà còn uống nhiều rượu như vậy, không xảy ra chuyện gì mới lạ."
Một đêm trôi qua, hôm sau lúc Tôn Thường Hi thức giấc, cảm giác toàn thân mềm nhũn mệt mỏi.

Tối qua Tần Minh cứ như dã thú, qua nửa đêm mới ngừng lại, mới chịu buông tha cho cô ấy.
Tôn Thường Hi lại nhìn Tần Minh nằm kế bên mình vẫn đang ngủ say bên cạnh cô ấy, chìm trong im lặng.
Cả đời này cô ấy chưa bao giờ ngờ mình sẽ trao sự trong trắng cho một người đàn ông nhỏ hơn cô ấy hai tuổi, hơn nữa đối phương còn là người đã từng ly hôn.

"A...!Sao hơi đau nhỉ?" Tôn Thường Hi đi vài bước rồi lại nằm lên giường, xấu hổ nhéo TầnMinh, bực mình nói: "Đồ khốn này, làm tôi đi đứng không được thoải mái."

Cô ấy nhéo làm Tần Minh thức giấc.
Anh mở mắt ra là thấy Tôn Thường Hi, ngạc nhiên hỏi: "Chị Thường Hi, sao dáng chị đẹp vậy?"
Tôn Thường Hi ngơ ngác, ngại ngùng kéo chăn che người, mắng anh: "Nhìn gì mà nhìn?"
Tần Minh nhếch mép nói: "Tối qua nhìn chưa đã."
Mặt Tôn Thường Hi tối sầm, bực bội nắm chặt tay: "Tần Minh, cậu muốn chết đúng không?"
Tần Minh vội vã nhặt quần áo lên, nói: "Không không không, tối qua chị Thường Hi mệt rồi.
Hôm nay đừng đi làm, em đi mua đồ ăn sáng về bổ sung thể lực cho chị."
Tần Minh nuốt nước miếng, cầm quần áo lên vội chuồn mất.

"Chờ đã!" Tôn Thường Hi gọi Tần Minh lại: "Tần Minh, chuyện tối qua cậu có hối hận không?"
Tần Minh ngây ngẩn, chuyện thoải mái thế này, làm xong còn không biết xấu hổ nói hối hận à? Huống chi Tôn Thường Hi còn là nữ cảnh sát xinh đẹp thế này.Anh đứng ở cửa, quay đầu nói: "Không hối hận, chị Thường Hi, tối qua chúng ta đều quá say nhưng xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, em sẽ chịu trách nhiệm với chị."
Tôn Thường Hi che gương mặt đã đỏ bừng lại, nói: "Tôi cũng nói với cậu, tối qua tôi cũng vậy, cũng có trách nhiệm.

Mọi người lớn hết cả rồi, chuyện thế này.

Tôi...!Tôi thấy nhiều rồi."
Cố gắng lắm mới nói ra được những chuyện lòng mình không muốn.
Nhưng Tôn Thường Hi biết nên lúc này cô ấy phải nói ra, cô ấy nói tiếp: "Nhưng chúng ta không phải cặp đôi yêu nhau, cậu quân chuyện tối qua đi, cứ xem như một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ là được, đừng suy nghĩ quá nhiều.


Sau này, cậu học thì cứ học, tôi vẫn tiếp tục làm việc, hiểu không?"
Lòng Tần Minh giật thót, hỏi: "Chị Thường Hi, chị không cần em chịu trách nhiệm sao? Chị muốn gì? Em đều có thể cho chị."
Tôn Thường Hi lắc đầu nói: "Tôi không cần đồ của cậu, cậu cứ quên chuyện xảy ra tối qua, trở lại như quan hệ trước đây là được."
Không biết tại sao nghe Tôn Thường Hi nói hãy xem chuyện xảy ra đêm qua như "cuộc gặp gỡ đẹp đẽ" rồi quên đi, lòng Tần Minh thấy thoải mái một cách khó hiểu.Bởi vì bây giờ anh cực kỳ tội lỗi, tội lỗi với Nhiếp Hải Đường và Mộc Tiêu Kiều.
Tôn Thường Hi cũng không yêu cầu anh phải làm bất kỳ chuyện gì, cho nên cảm giác tội lỗi của anh được giải phóng.
Tần Minh gật đầu nói: "Em biết rồi chị Thường Hi, em, em đi mua đồ ăn sáng cho chị.

Chị nghỉ ngơi trước đi."
Tần Minh đi rồi, Tôn Thường Hi lại chán nản ôm mái tóc dài, lẩm bẩm: "A...!Mình đang nói gì vậy hả? Mình thoải mái đến vậy à? Thật ra suy nghĩ nghiêm túc thì thằng nhóc Tần Minh này, ngoài việc danh tiếng hơi tệ, nhỏ hơn mình hai tuổi thì điều kiện mọi mặt đều rất tốt, còn tán gẫu rất vui.

A...!Thôi bỏ đi, chỉ là hành vi không tỉnh táo sau khi uống rượu thôi, có lẽ cậu ấy cũng không thích mình, cần gì phải miễn cưỡng."
Tần Minh mua đồ ăn sáng về, phát hiện Tôn Thường Hi đã đi rồi.

"Haiz...!Chị Thường Hi tốt thật." Tần Minh chuẩn bị luyện công sáng sớm.
Tần Minh vào vườn biệt thự, giơ hai tay song song, đứng tấn thật ổn định, bắt đầu luyện khí nửa tiếng đồng hồ.
Bình thường Tần Minh sẽ rất vất vả và mồ hội nhễ nhại nhưng không biết tại sao bây giờkhông hề mệt mỏi chút nào, hơn nữa cũng không đồ mồ hôi? Sau khi nửa tiếng trôi qua, tinh thần Tân Minh lanh lẹ, cơ thể nhẹ như én, cảm giác tràn đầy sức lực.
Tần Minh cực kỳ bất ngờ, điều này chứng minh anh đã luyện thành công bước đầu tiên, có thể luyện bước thứ hai của võ thuật chỉ dẫn rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận