Kỳ thực Tần Minh không muốn làm phiền Liêu Thanh Tuyền, bởi vì anh lo Liêu Thanh Tuyền không kịp phản ứng lại sẽ làm hỏng chuyện.
Hay đến chỗ anh cả nhỉ? Không phải sẽ càng khốn đốn hơn sao? Anh cả là người đàn ông thật thà, không biết nói dối.
Không còn cách nào khác nữa rồi, Tần Minh chỉ có thể dẫn đám người đến khu đô thị Lục Đảo, không cần biết có thành công hay không, Tần Minh cũng chỉ có thể đi bước này.
Ế? Sao mà Tôn Thường Hi đứng sau vẫn đang không ngừng lẩm bẩm cái gì vậy? Nhưng lại không dám lớn tiếng, bà Tôn quay đầu lại nhìn cô ấy, cô ấy lập tức trở nên ngoan ngoãn.
A Long đứng bên cạnh nhìn, sát lại gần Tần Minh phiên dịch nói: "Cậu chủ, nữ cảnh sát đó nói, tuyệt đối không thể để lộ ra chuyện tối hôm qua, nếu không cô ấy sẽ cho cậu biết tay."
Trong lòng Tần Minh cười ầm lên, biết tay? Tối hôm qua anh đúng là đã biết tay rồi, còn biết sướng nữa chứ.
Tần Minh lên lầu hai của một tòa nhà nào đó trong khu đô thị, gõ cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
Sắc mặt Tần Minh tối sầm, quả nhiên Liêu Thanh Tuyền không có nhà ?Thật ra Tần Minh có chìa khóa, trước đây anh từng sống ở chỗ Liêu Thanh Tuyền một thời gian, cô giáo Liêu thấy phiền phức nên đã đưa chìa khóa cho anh, nhưng bây giờ Tần Minh không tiện lấy chìa khóa ra ấy chứ?
Một sinh viên mà lại có chìa khóa nhà cô giáo, anh phải giải thích như thế nào? Không phải sẽ làm hỏng danh tiếng của Liêu Thanh Tuyền luôn hay sao?
Sắc mặt Hoàng Thiếu Hạo rất khó coi, nói: "Có chuyện gì vậy? Cậu mở cửa đi chứ.
Cô Dương cũng ở đây, cậu đừng có mà giở trò đấy, nếu không thì cậu có thể thẳng thắn thừa nhận tối hôm qua cậu đã làm gì."
Tần Minh híp mắt, tên Hoàng Thiếu Hạo này thật sự càng ngày càng đáng ghét, anh ta càng sợ Tôn Thường Hi thất thân lại càng gấp gáp muốn Tần Minh chứng minh, càng gấp thì càng dễ nói sai.
Tần Minh cũng không có gì khó hiểu, chắc hẳn trong lòng anh ta nghĩ Tôn Thường Hi là người phụ nữ của anh ta rồi, không thể để người khác chạm vào được, mà Tần Minh là một tên nhóc nhà nghèo mà anh ta sẽ không bao giờ công nhận.
Nếu anh ta biết rằng Tần Minh đã chạm vào Tôn Thường Hi rồi, có thể sẽ tự cho rằng mình bị cắm sừng.
Loại hành vi tự cho mình là đúng, tự ý coi Tôn Thường Hi là vợ tương lai của mình cũng thậtđáng ghét rồi.
Tôn Thường Hi, người ta hoàn toàn không thích anh ta chút nào được không hả.
Tần Minh nói: "Có lẽ là không có ở đây, việc này không thể trách tôi chứ? Tối hôm qua đã muộn như vậy rồi, tôi cũng không biết chị Thường Hi ở đâu, lại không có tiền thuê khách sạn, chỉ có thể đến chỗ cô giáo của tôi thôi."
Cô Dương nói: "Cậu và cô giáo của cậu có quan hệ tốt như vậy sao? Vậy chắc là có số điện thoại nhỉ?"
Tôn Thường Hi đang định nói gì đó, cô Dương đã cắt ngang: "Con đừng nói nữa, con uống rượu say cả đêm không về còn chưa đủ mất mặt sao? Nếu ba con biết chuyện này, xem ông ấy xử lý con như thế nào, nhà họ Tôn chúng ta còn cần thể diện nữa hay không? Con đã đủ bướng bỉnh rồi, nhưng không thể coi trời bằng vung được.
Khi Tần Minh nghe thấy người phụ nữ xinh đẹp này trách mắng, thực sự rất uy nghiêm, hẳn là khí chất của một người đã ở địa vị cao trong thời gian dài mới có được.
Tôn Thường Hi bị mắng đến mức mím môi, không dám nói gì.
Tần Minh lại nhìn ra một chút mạnh mối, sở dĩ cô Dương này để ý như vậy, chỉ sợ là không chỉlo lắng Tôn Thường Hi thất thân vì anh, mà càng lo lắng về Hoàng Thiếu Hạo này hơn đúng không?
Hoàng Thiếu Hạo cổ chấp muốn điều tra, nếu để anh ta nghi ngờ rằng Tôn Thường Hi đã bị thất thân rồi, một khi bị chứng thực, sợ rằng nếu anh ta nói lung tung vậy thì danh tiếng của Tôn Thường Hi sẽ mất hết.
Nếu là gia đình bình thường thì cùng lắm là họ hàng, láng giềng chỉ trỏ sau lưng, nhưng đối với dòng họ giàu có mà nói, điều đó rất dễ trở thành trò cười trong giới, bị mất mặt trong rất nhiều năm.
Sau này ai cưới Tôn Thường Hi sẽ bị chê cười không quan tâm đến quá khứ mà vẫn cưới cô ấy, nói thật, gặp người quen đều không dám chào hỏi, dù sao thì quanh đi quẩn lại vẫn là trong giới này.
Họ sẽ không nhắc trước mặt, nhưng sau lưng thì đủ loại chế nhạo, coi thường, là ai thì cũng khó chịu thôi.
Vì vậy, trong lòng cô Dương cũng muốn nhận được câu trả lời trong sạch của Tôn Thường Hi.
Tần Minh trong lòng thầm thở dài, đúng là say rượu làm hỏng việc, hai người họ đã không còn trong sạch từ lâu rồi."Hả?” Mấy người đứng trước cửa nhà tôi làm gì thế?"
Đột nhiên, một giọng nói say rượu vang lên từ phía sau, một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp mặc váy dài, dựa vào tường dọc cầu thang, tay cầm chai bia từ từ bước lên, tay còn lại vẫn không ngừng móc chìa khóa trong túi xách.
Đó không phải là Liêu Thanh Tuyền sao?
Sắc mặt Tần Minh tối sầm, anh quên mất rằng Liêu Thanh Tuyền là một cô gái nát rượu.
Một khi có chuyện gì không vui liền đi uống rượu, uống đến mức ngủ say không biết gì là chuyện bình thường.
Theo lý mà nói, Tần Minh không hề giúp Liêu Thanh Tuyền kiếm được hàng chục triệu, cô ta dựa vào nguồn lực của mình, đã từ một giáo viên dạy vũ đạo của đại học trở thành bà chủ của một công ty giải trí biểu diễn vũ đạo trên sân khấu, một phụ nữ giàu có đúng nghĩa, còn điều gì không vui nữa?
Tần Minh vội vàng tiến lên nói: "Cô giáo Liêu, cô lại uống rượu rồi?"
Liêu Thanh Tuyền nhìn thấy là Tần Minh, tươi cười vươn tay khoác tay Tần Minh, nói: "Ôi, tên nhóc này lại đến đây rồi, có phải là nhớ cô giáo rồi không? Lại muốn nhìn trộm cơ thể của cô giáo lần nữa...!ưm ưm...Đù, cô đừng uống say rồi nói linh tinh chứ.
Tần Minh lập tức lấy tay bịt miệng Liêu Thanh Tuyền, đúng là tửu lượng quá kém, lúc trước rõ ràng là cô ta ăn mặc không chỉnh tề, quấn khăn tắm rồi lượn qua lượn lại trước mặt anh nên bị rơi ra, liên quan gì đến anh chứ?
Nhưng cô ta nói như vậy, điểm ấn tượng về nhân phẩm của anh đã bị rớt xuống con số không rồi.
Tần Minh nhanh chóng nói: "Cô giáo Liêu, chuyện là như thế này.
Tối hôm qua không phải em đã nhờ cô chăm sóc cho một người bạn sao? Tối hôm qua cô ấy ngủ ở chỗ của cô, cô đừng uống say rồi quên mất chứ? Cô giáo Liêu? Cô giáo Liêu?"
Tần Minh rất gượng gạo, Liêu Thanh Tuyền thế mà lại ngủ mất rồi, còn dừa vào người anh nữa chứ.
Anh bất lực nhìn mọi người nói: "Hay là ngày mai mọi người lại tới? Anh xem đi, đúng là có người này, tôi không cần phải lừa mọi người."
Tôn Thường Hi nhân cơ hội nói: "Đúng vậy, sáng nay khi con rời đi đúng là đi từ đây."
Lúc này, hai vệ sĩ của cô Dương bước đến nói: "Thưa bà, chúng tôi đã lấy đường đoạn video trong camera giám sát rồi, hôm qua đúng là xe của cậu Hoàng đã được lái đến đây, phát hiệnđúng là hôm nay cô chủ đã đi bộ ra khỏi cổng khu đô thị."
Tần Minh híp mắt, động tác của những người này thật sự rất nhanh.
Tần Minh nói: "Đúng chứ? Tôi không nói dối.
Tối hôm qua chị Thường Hi ở đây với cô giáo Liêu."
Hoàng Thiếu Hạo hừ nói: "Chỉ sợ không biết cậu có nhân cơ hội lợi dụng không."
Tôn Thường Hi tức giận, Hoàng Thiếu Hạo này không phải đang gây thêm phiền phức sao? Hơn nữa, cô ta bị Tần Minh lợi dụng thì có liên quan gì đến anh ta? Cả ngày mang thái độ của chồng tương lai khiến Tôn Thường Hi rất ghét.
Tôn Thường Hi nói: "Cậu Hoàng, anh có tiền thì có thể hắt nước bẩn lên đầu người khác à? Anh có thể chịu trách nhiệm về những gì mình nói sao? Đừng nghĩ người khác bẩn thỉu như vậy."
Hoàng Thiếu Hạo nhanh chóng giải thích: "Không phải, Thường Hi, em hiểu lầm anh rồi.
Anh lo lắng cho em, anh sợ em chịu thiệt thòi.
Anh chỉ dọa cậu ta một chút cậu ta liền ngoan ngoãn ngay, không dám nói dối nữa."
Trong lòng Tần Minh buồn cười, anh ta rõ ràng là lo mình không có cơ hội có được lần đầu' mà lại ở đây ngụy biện đủ điều.Tần Minh dứt khoát giả vờ tức giận, nói: "Tôi đã như vậy rồi mà mấy người còn không tin tôi, vậy tôi còn có thể nói cái gì đây? Thật là, trong lòng mấy người có thành kiến, tôi có giải thích như thế nào cũng rõ ràng được."
Cô Dương nói: "Được rồi, ồn ào cái gì? Còn ra thể thống gì nữa? Tránh đường để cho chủ nhà người ta còn vào nhà.
Bạn học Tần Minh, chúng tôi vào nhà ngồi một lát được không? Chỉ có tôi và Thường Hi thôi, những người khác không được vào."
Tần Minh ôm Liêu Thanh Tuyền đang say rượu vào phòng, nói: "Mọi người chờ một chút, tôi đánh thức cô giáo Liêu rồi sẽ qua đó."
Tần Minh lấy một chiếc khăn nóng lau mặt cho Liêu Thanh Tuyền, đánh thức cô ta.
"Hức...!hả? Sao lại không ở trên giường? Tôi muốn lên giường, tôi muốn lên giường!" Khi Liêu Thanh Tuyền tỉnh lại rồi, lại làm ầm lên, vặn vẹo cơ thể, điên cuồng muốn lên giường.
Tần Minh cạn lời, phụ nữ các người khi say rượu đều như vậy sao? Tửu lượng kém như vậy sao?
Anh nói: "Cô giáo Liêu, mau tỉnh lại đi, mau tới cứu mạng."
Mặt Liêu Thanh Tuyền say đến đỏ bừng, cười ngốc nghếch nói: "Cứu mạng? Được thôi, cậuhôn tôi một cái thì tôi sẽ cứu mạng cậu.
Ưm..."
Đệch, Tần Minh thật sự không nói nên lời.
Ngày hôm qua Tôn Thường Hi say rượu rồi đòi đánh anh, hôm nay, Liêu Thanh Tuyền say rượu liền đòi hôn anh, phụ nữ các người thật phiền phức.
Tần Minh vội vàng lấy tay bịt miệng Liêu Thanh Tuyền, nói: "Không phải, cô giáo, cô nhất định phải giúp em chứ? Nếu không sẽ rất phiền phức." "Hức..." Liêu Thanh Tuyền nấc cục, như cô gái nhỏ làm nũng, tức giận nói: "Tôi muốn hôn, không hôn thì không cứu mạng." "..." Tần Minh rất bực mình, thật muốn tát cho 11 cô ta một cái, có giáo viên nào như cô sao? Ngày nào cũng làm sâu rượu, hôm nào đang đi trên đường bị người ta kéo vào lùm cây thì cô sẽ hối hận đứt ruột cho xem.
Không đúng, không phải lần trước cô ta say xỉn suýt bị lôi vào lùm cây sao? May là lúc đó Tần Minh đang đi ngang qua.
“Hức, cậu không hôn...!Tôi còn muốn uống nữa, đừng ngăn cản tôi.” Liêu Thanh Tuyền cười hì hì đi tới chỗ tủ lạnh tìm rượu uống.
Tần Minh lo lắng, biết rằng chuyện này không thể kéo dài được nữa, không có cách nào phảihy sinh bản nhân nhỏ bé, anh không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục đây?
Chết thì chết thôi, không đúng, hôn thì hôn thôi.
Tần Minh sải bước đi tới, nắm lấy vai của Liêu Thanh Tuyền, nói: "Được thôi, cô giáo Liêu, cô phải mau tỉnh lại đi, em hôn đây, ừm...".