Tần Minh biết rằng không thể kéo dài được nữa, đối mặt với yêu cầu vô lý của Liêu Thanh Tuyền, anh chỉ có thể nhẫn nhịn mà chấp nhận.
Tần Minh mang theo tấm lòng ta không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục đây, cứu vãn sự trong trắng của cô gái thất thân Tôn Thường Hi, theo tinh thần không tiếc hy sinh sắc đẹp của bản thân, anh quyết định liều một phen.
Tần Minh nắm lấy vai của Liêu Thanh Tuyền, không thể không nói, phụ nữ tập vũ đạo vai đúng là mềm mại không xương, dáng người đúng là mảnh mai thon thả, không nói đến vòng eo xinh đẹp, dáng người cũng không có vết sẹo lồi nào.
Đem lại cho người ta cảm giác cơ thể mềm mại dễ dàng bị đẩy ngã.
Điều quan trọng là không có chút cơ bắp như Tôn Thường Hi.
Lần trước ôm Nhiếp Hải Đường yêu thích thể thao, Tần Minh mới cảm nhận được cơ thể tuyệt vời như vậy.
"Ừm..." Tần Minh chu môi lên định hôn cô ta, trong lòng đúng là cũng có chút kích động, không biết môi của Liêu Thanh Tuyền sẽ có hương vị như thế nào.
Bốp.
Kết quả là một cái tát khiến Tần Minh tỉnh lại.“Tần Minh, cậu định nhân lúc tôi say rượu làm gì thế hả?” Liêu Thanh Tuyền đột nhiên khôi phục lại một chút lý trí, bộ dạng 'hung ác', dùng tay vỗ vỗ mặt Tần Minh nói: "Tên nhóc nhà cậu, mới tỉ tuổi đã học thói xấu rồi à? Tôi là bề trên của cậu đấy, thế mà lại dám giở thói xấu với tôi?"
Tần Minh vừa oan ức vừa vô tội nói: "Là cô nói mà, không hôn thì không cứu mạng.
Em không phải đang thỏa mãn yêu cầu của cô sao? Em đang lửa cháy đến đít rồi, cô mau cứu em đi, cô cử nhất định muốn mượn rượu làm càn đòi hôn."
Liêu Thanh Tuyền hừ nói: "Đánh rắm, sao tôi có thể nói ra một yêu cầu nhàm chán như vậy được? Tôi không phải cho cậu chiếm lợi không công sao? Cậu chém gió linh tinh để che đậy sự hèn hạ của mình đúng không?"
Tần Minh khóc không ra nước mắt, nói: "Cô giáo, bây giờ đúng là cứu mạng là quan trọng.
Lát nữa cô phải phối hợp đấy..."
Tần Minh nói lại mọi chuyện, sau khi Liêu Thanh Tuyền rửa mặt thì cũng đã tỉnh táo hơn một chút, mới nhận ra mình đã hiểu lầm Tần Minh.
Liêu Thanh Tuyền cười đầy thâm ý nói: "Ôi, tên nhóc xấu xa như cậu, cưa cẩm con gái nhà người ta qua đêm ở bên ngoài rồi bị phụ huynh tìm đến tận cửa? Chậc chậc, tôi không nhìn rađấy, người thật thà như cậu mà lại to gan đến vậy?"
Lần này Tần Minh không có gì để nói rồi, bởi vì anh thật sự đã làm chuyện đó, không phản bác lại được.
Anh nói: "Cô giáo à, không phải như cô nghĩ đầu, cô có giúp em không vậy? Mạng người là quan trọng."
Liêu Thanh Tuyền chống tay đỡ đầu nói: "Được thôi, tôi liền nói tối hôm qua cô ấy ngủ ở đây.
Nhưng mà, tôi không hoan nghênh người lạ vào nhà tôi, tôi ra ngoài nói."
Liêu Thanh Tuyền dựa vào tay Tần Minh lảo đảo bước ra ngoài, vừa bước tới cửa đã nồng nặc mùi rượu, cô Dương cau mày lại.
Liêu Thanh Tuyền nói: "Làm sao vậy? Một đám người chặn ở trước cửa nhà tôi, có chuyện gì thì mau nói đi, tôi muốn đi ngủ."
Cô Dương hỏi: "Xin chào, tối hôm qua con gái tôi ở nhờ nhà cô đúng không? Chúng tôi đặc biệt đến nhà cảm ơn, thật xin lỗi vì đã mang lại phiền phức cho cô."
Nói xong, một vệ sĩ bên cạnh cầm một hộp sâm rừng tăng làm quà.
Tần Minh liếc nhìn, cô Dương này đúng là người biết nói chuyện lại biết làm việc, sẽkhông làm cho ai bất mãn cả, ngược lại, EQ của Hoàng Thiếu Hạo thực sự kém xa.
Tuy rằng cầm đồ của người ta liền mềm lòng, nhưng Tần Minh là người quen mà.
Liêu Thanh Tuyền không thể đi xem mấy món quà đó được, nói: "Ồ, tôi nhớ, tối hôm qua đã muộn rồi.
Tên nhóc Tần Minh này dẫn một người bạn tới, nói là con gái ở bên ngoài không tiện, muốn ngủ lại chỗ tôi một đêm.
Sao vậy? Còn vấn đề gì nữa không? Nhà tôi không có camera gì đâu, mấy người tin hay không thì tùy."
Cô Dương mỉm cười nói: "Không sao, tôi thấy cô cũng khá quen.
Xin hỏi trước đây cô là vũ công từng nhảy cho đài truyền hình nào vậy?"
Liêu Thanh Tuyền giật mình, tinh thần cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, nói: "Bỏ đi, hồi còn trẻ đúng là đã từng tham gia Gala mừng xuân, có chút danh hão.
Bây giờ tôi đang làm giáo viên của trường đại học Hí kịch tỉnh Quảng, sao vậy? Không tin lời tôi nói sao? Tên tôi là Liêu Thanh Tuyền, bà có thể điều tra thông tin của tôi."
Cô Dương vội vàng nói: "Ồ, thì ra là cô giáo Liêu nổi tiếng đó sao, không không không, tôi không có ý đó.
Tôi chỉ không ngờ là cô giáo Liêu nổi tiếng lại đến miền Nam phát triển thôi, tôi còn tưởng rằng cô vẫn luôn đi theo cô Tất cùng nghiên cứu múa cổ truyền."Nổi tiếng? Tần Minh khó hiểu, không ngờ Liêu Thanh Tuyền lại nổi tiếng như vậy, chẳng trách lúc trước thấy mấy người quen của cô ta đều rất giàu.
Quả nhiên, người muốn nổi tiếng thì phải tranh thủ lúc còn sớm.
Liêu Thanh Tuyền nấc cục hỏi: "Cô giáo tôi tuổi đã cao rồi, đã không dạy múa từ lâu rồi.
Mọi người cũng không cần lo lắng, tôi không lừa mọi người đầu, hức..
mọi người còn có việc gì khác không?"
Tần Minh nói: "Nghe thấy chưa? Bây giờ đã muộn rồi, đừng quấy rầy cô Liêu nghỉ ngơi nữa, nếu vẫn không tin thì tôi cũng mặc kệ thôi.
Anh mà đến làm phiền tôi thì tôi sẽ tức giận đấy."
Cô Dương nhận được sự xác nhận, hiểu ý mỉm cười: "Đúng là đã quấy rầy cô rất lâu rồi, xin lỗi cô Liêu, tối hôm qua con gái tôi đã quấy rầy cô rồi, lần sau tôi sẽ lại đến nhà cảm ơn."
Liêu Thanh Tuyền xua tay nói: "Không sao, không có gì."
Tần Minh đưa người trở về, Liêu Thanh Tuyền nằm ở trên giường mơ màng nói: "Tần Minh, cậu nợ tôi đấy nhé, vì cậu nên tôi mới phải nói dối, đúng...!đúng là từ trước đến nay tôi chưa từng nói dối."Tần Minh nói: "Cô giáo, cô ngủ đi, em khóa cửa cho cô, lần này cảm ơn cô, lần sau em mời cô ăn cơm." "Ừ." Liêu Thanh Tuyền mơ màng ngủ thiếp đi: "Cậu mời tôi ăn món gì, có lần nào mà không phải tôi nấu cho cậu ăn."
Tần Minh đi ra ngoài, phát hiện những người này vẫn còn ở đó.
"Làm gì vậy? Mấy người còn muốn làm gì nữa?" Anh hỏi.
Hoàng Thiếu Hạo sầm mặt, lập tức nói: "Tần Minh, tối hôm qua cậu cũng ngủ ở đây đúng không? Camera giám sát ở cổng khu đô thị hiển thị sáng nay cậu mới rời đi.
Tối hôm qua cậu cũng ngủ ở đây, căn nhà này là hai phòng ngủ hai phòng ngoài, cô giáo của cậu ngủ một phòng, Thường Hi ngủ một phòng, cậu ngủ phòng khách, liệu nửa đêm cậu có...
Câu sau còn chưa nói hết, nhưng ý tử trong đó không nói cũng hiểu, ám chỉ Tần Minh nửa đêm trèo lên giường của Tôn Thường Hi.
Tôn Thường Hi giận đến mức tái mặt, nói: "Hoàng Thiếu Hạo, anh đang muốn nói điều gì? Tôi.."
Cô Dương lập tức nói: "Con im đi!"
Tôn Thường Hi lập tức không dám nói chuyệnnữa, tức giận ôm tay.
Tần Minh cũng kinh ngạc, Hoàng Thiếu Hạo này có thôi đi không vậy?
Tần Minh có thể hiểu được anh ta dùng thái độ của chồng tương lai của Tôn Thường Hi, phát hiện tối hôm qua Tôn Thường Hi cả đêm không về, sợ là trong lòng vừa sợ vừa lo.
Anh ta rất lo Tôn Thường Hi đã thất thân nên anh ta phải quyết tâm kiểm chứng đến cùng.
Nhưng như vậy thì thật quá đáng, đây đã lên tới mức xúc phạm Tôn Thường Hi rồi, sẽ mất nhiều hơn được.
Cô Dương hỏi: "Bạn học Tần Minh, vậy tối hôm qua cậu ngủ ở đâu? Nếu đã điều tra đến đây rồi thì cậu cũng tự mình chứng mình một chút đi, để tránh sau này xảy ra chuyện gì, được không?"
Tần Minh hừ lạnh nói: "Thật là, mấy người nhất định phải bắt tôi chứng minh cái này cái kia, có phiền không hả? Nếu như chứng mình tôi trong sạch thì sao? Tôi muốn chị Thường Hi cùng đi xem phim với tôi, điều kiện này thế nào hả?"
Chiêu này của Tần Minh là lấy lui làm tiến, trông thì rất mất lịch sự, bộ dạng đứng đây yêu cầu đi xem phim với Tôn Thường Hi để lợi dụng, thực tế thì thể hiện rằng mình chưa lợi dụng được Tôn Thường Hi cái gì, âm thầm bảovề Tôn Thường Hi.
Hoàng Thiếu Hạo nói: "Hờ hờ, cậu cứ mơ đi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."
Tôn Thường Hi nói: "Tần Minh, cậu cứ nói thẳng đi
Tần Minh không còn cách nào, lắc đầu nói: "Thật là, nhà anh cả tôi ngay ở bên cạnh, tối hôm qua tôi ở nhà anh cả tôi."
Nói xong, Tần Minh lấy chìa khóa ra, mở cửa.
Đúng lúc Tần Triều Dương đang xem ti vi trong phòng khách, thấy Tần Minh bước vào nói: "Hả? Tiểu Minh, em tới rồi à? Em dẫn bạn tới à? Chao ôi, anh phải dọn dẹp lại phòng khách đã." "Anh, không sao, họ không vào đâu." Tần Minh xoay người lại nói: "Tôi đã chán cảnh mấy người bắt tôi chứng minh cái này cái kia rồi.
Mấy người thấy chỗ nào mát mẻ thì đi chỗ đó chơi đi, đừng quấy rầy tôi nữa."
Rầm, đóng cửa lại, bỏ lại đám người gượng gạo không thôi, thì ra nhà anh ở đây à.
Tôn Thường Hi thấy chứng minh cũng đủ rồi, liền nói: "Bây giờ mọi người tin chưa? Tôi chỉ bị ngã đập vào bụng thôi.
Tư thế đi lại của tôi bất thường liền nói tôi phát sinh quan hệ với người khác, hừ, những lời này mà Hoàng Thiếu Hạoanh cũng có thể nói ra được.
Còn kéo mẹ tôi đến tìm người ta đòi chứng minh cái này cái kia, đầu anh đang nghĩ cái gì vậy? Hay là gọi anh người ta ra chứng minh tối hôm qua Tần Minh ngủ ở đây?"
Cô Dương nhàn nhạt nói: "Mọi việc đã được chứng minh rồi, con hoàn toàn trong sạch.
Thường Hi, con cũng đừng trách cậu Hoàng, cậu ấy cũng chỉ lo cho con thôi, con phải biết là trong giới của chúng ta bất kỳ chuyện xấu gì đều bị đồn khắp nơi."
Hoàng Thiếu Hạo thấy đã chứng mình xong rồi, trong lòng cũng nhẹ nhõm, biết Tôn Thường Hi vẫn còn trong trắng, trên mặt cũng nở nụ cười.
Anh ta vội vàng tươi cười nói: "Đúng vậy, Thường Hi, anh cũng chỉ lo lắng cho em thôi.
Trong lòng anh chắc chắn tin tưởng em, chỉ là sợ em chịu thiệt thòi ấy mà.
Bây giờ không sao thì tốt rồi, Thường Hi, xin lỗi em, sau này anh sẽ không như vậy nữa."
Tôn Thường Hi phát hỏa nói: "Hừ, tôi phải về rồi, mọi người tiếp tục ở đây đi."
Vừa lên xe, điện thoại của Tôn Thường Hi đổ chuông, là tin nhắn của Tần Minh: "Chị Thường Hi, vừa nãy nói đi xem phim còn tính không? Chúng ta cùng đi xem phim 'Na Tra đi?"
Trong căn nhà tại khu đô thị, Tần Minh cầm điện thoại di động nhận được tin nhắn của Tôn Thường Hi: "Không đi, ăn một bữa cơm mà đã thất thân với cậu rồi, xem phim chỉ sợ sẽ có thai cũng nên?" "Ha ha ha...!Tần Minh bật cười, xem ra chuyệntối nay đã được xử lý rất tốt.
Tần Minh đang định cất điện thoại di động đi, đúng lúc này, Liễu Thanh Tuyền gọi tới.
Tần Minh sửng sốt: "Hả? Không phải cô Liêu đã ngủ rồi sao? Sao lại...".