"Ừ...!Tần Minh, cô thật sự khó chịu...!Cô gọi em nhiều lần như vậy, còn em thì sao chứ?" Liêu Thanh Tuyền nói huyền thuyền trong điện thoại.
Tần Minh thở dài.
Làm sao Liêu Thanh Tuyền này trở thành tấm gương sáng cho người ta được chứ? Cứ cách ba tới năm ngày là cô ta lại uống say mèm.
Anh không thể không quay sang căn hộ bên cạnh, phát hiện Liêu Thanh Tuyền đang nằm trong phòng khách, cầm một chai rượu vang đổ vào trong họng.
Phòng khách còn đầy những bãi nôn chua loét, khó ngửi.
Tần Minh thật sự bực mình.
Cô ta uống như vậy là không muốn sống nữa à?
Nhưng nể mặt hiệu trưởng Liêu, Tân Minh không thể mặc kệ cô ta được.
Anh bước tới cướp lấy chai rượu vang và nói: "Liêu Thanh Tuyền, cô làm gì vậy? Cô cứ uống thế là không cần gan nữa à?"
Liêu Thanh Tuyền xấu hổ nói: "Ơ, em trả chai rượu cho cô.
Cô còn muốn uống...!Cô uống say thì muốn gì sẽ có cái đó, có siêu xe, có Chanel, có Ferrari, còn có phần thưởng..."
Tần Minh nổi nóng: "Nếu có thật sự uống tớimức vào viện thì em biết ăn nói thế nào với hiệu trưởng Liễu chứ? Cô ấy giúp em nhiều như vậy, em không thể trơ mắt nhìn cô sa đọa được." "Tần Minh, cô cho em hôn rồi em trả chai rượu lại cho cô nhé?" Liêu Thanh Tuyền ôm lấy bắp đùi Tần Minh, nói với vẻ say khướt: "Em muốn hôn thế nào cũng được."
Tần Minh đạp cô ta ra và nói: "Đi đi, em không cho cô uống nữa.
Hôn gì mà hôn, cô chỉ giỏi lừa người thôi."
Anh bế Liêu Thanh Tuyền vào trong phòng ngủ.
Cô ta tiện thể giang hai tay ôm lấy anh: "Tần Minh, có phải cô rất nặng không?"
Tần Minh nói: "Cô không nặng, sao vậy?"
Liêu Thanh Tuyền cười híp mắt dùng tay chọc Tần Minh: "Không, hừ, em rất giỏi ăn nói, thảo nào có thể lừa con gái người ta ở lại buổi đêm không về nhà."
Tần Minh đen mặt.
Quả nhiên vừa rồi cô ta nói cho hỗn đều là lừa người.
Cô gái này mà say thì càng lúc càng điên.
Tần Minh lấy nước cho Liêu Thanh Tuyền rồi dọn dẹp phòng khách.
Sau khi anh bận rộn một lúc thì cô ta đã nằm trên giường ngủ rồi.
Tần Minh thật sự cạn lời.
Sao Liêu ThanhTuyền cứ có chuyện là lập tức gọi cho anh chú?
Đúng ra thì anh từng trải qua tình trạng này nhiều lần rồi, hai lần trước Liêu Thanh Tuyền còn nằm tay anh không cho anh đi đấy.
Tần Minh suy nghĩ: "Ôi...!mình phải ngủ trên số pha à?" "Tần Minh, cô thật sự khó khăn...!Phụ nữ bọn cô phải như vậy sao?" Liêu Thanh Tuyền đang ngủ chợt nói mở.
Tần Minh sửng sốt hỏi: "Cô có khó khăn gì chứ? Không phải cô đã là một bà chủ nhỏ rồi à?" "Hu hu...!cô bị lừa rồi." Liêu Thanh Tuyền mơ mơ màng màng nói khẽ, nước mắt tự nhiên trào ra.
Tần Minh rất bất ngờ.
Cô ta bị lừa? Cô ta bị lừa thế nào?
Nhưng anh không thể hỏi nữa vì Liêu Thanh Tuyền đã bắt đầu ngáy.
Gương mặt cô ta quyến rũ trắng mịn lại mềm mại, cho dù sau khi uống say thì tính tình không tốt lắm nhưng tướng ngủ thật sự rất đẹp.
Tần Minh có phần để ý tới chuyện Liêu Thanh Tuyền vừa nói.
Anh là một người trọng tình nghĩa, đã coi cô ta là bạn.
Bạn mình gặp rắcrối thì anh tất nhiên sẽ vui vẻ giúp đỡ, giống như Liêu Thanh Tuyền vừa nói dối vì anh vậy.
Tần Minh đi tới số pha trong phòng khách và ngủ luôn.
Một đêm trôi qua trong yên tĩnh, hôm sau Liêu Thanh Tuyền tỉnh lại thì sờ trên người thấy quần áo vẫn còn nguyên mới lẩm bẩm với vẻ rất biết ơn: "Không làm chuyện xấu, còn không tệ lắm, đứa bé ngoan."
Liêu Thanh Tuyền đi tới phòng khách thì phát hiện Tần Minh đã làm xong bữa sáng.
Anh chào: "Cô Liêu dậy rồi à? Cô qua ăn đi."
Liêu Thanh Tuyền hít mũi nói: "Cậu bỏ nhiều muối rồi.
Mùi bình thường, còn tạm chấp nhận được."
Tần Minh mím môi: "Em chắc chắn không thể nấu ngon bằng cô rồi."
Liêu Thanh Tuyền kinh ngạc hỏi: "Cậu không đi học à? Bây giờ hơn chín giờ rồi.
Ôi...!Tôi lại lên lớp muộn mất.
Thôi kệ, tôi nhờ người khác dạy thay vậy."
Khóe miệng Tần Minh giật giật.
Người phụ nữ này thật là...!Sao cô ta làm được giảng viên đại học vậy? Ngay cả lên lớp muộn cũng chẳng để ý.
Liêu Thanh Tuyền đỡ trán, vừa ăn vừa hỏi: "Tốiqua tôi uống say, không nói gì kỳ lạ với cậu chứ?"
Tần Minh nói đùa: "Có đấy, cô cứ nói là muốn hôn suốt."
Liêu Thanh Tuyền lập tức đỏ mặt, vội vàng dùng tay che mặt và nói: "Cái...!cái này là do tôi uống say thôi.
Tôi còn nói gì khác không?"
Tần Minh nói: "Còn, cô nói cô bị lừa.
Cô Liêu, cô bị ai lừa thế? Cô nói cho em biết, em sẽ đòi lại giúp cô."
Liêu Thanh Tuyền lắc đầu: "Thôi quên đi, cậu là một đứa con nít ranh, không giúp được gì đâu.
Cậu đã là sinh viên năm thứ tư, cố gắng tốt nghiệp rồi tìm lấy một công việc tốt đi.
Chuyện của tôi.
Ôi..."
Liêu Thanh Tuyền vừa nhắc đến chuyện đau lòng lại đi tới tủ lạnh tìm bia uống.
Mới sáng sớm mà cô ta đã uống bia à?
Tần Minh lập tức đóng tủ lạnh lại: "Liêu Thanh Tuyền, em nghiêm túc tuyên bố em không phải con nít ranh, em đã hai mốt tuổi rồi.
Cô còn chưa tới hai mươi sáu nhỉ?" "Hai mươi lăm!" Liêu Thanh Tuyền lập tức sửa lại, tức giận nói: "Tính cả tuổi mụ là hai mươi sáu rồi."Cô ta vén tóc: "Dù sao tôi là giáo viên, cậu là sinh viên, vậy cậu chính là con nít ranh.
Chuyện của tôi, cậu không giúp được đâu.
Hơn nữa đây cũng không phải là chuyện nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là chuyện nhà thôi."
Tần Minh cầm một chai rượu: "Cô không nói thì em sẽ không cho cô uống."
Liêu Thanh Tuyền nhìn Tần Minh với tâm trạng phức tạp.
Lần trước cô ta bị Trương Quân Đống – đại ca xã hội đen ở thành phố Quảng quấy nhiễu đã làm liên lụy tới cậu ta.
Sau đó cậu ta còn khuyên mình không cần quá lo lắng.
Sau đó nữa, không biết là ai đã giúp Liêu Thanh Tuyền giải quyết Trương Quân Đống này, còn bắt cậu ta phải bồi thường năm mươi triệu, làm cô ta đang rầu rĩ vì mắc nợ đã lập tức biến thành bà chủ giàu có.
Tiếp đó, Liêu Thanh Tuyền hỏi thăm vài người, muốn tìm ra người đã giải quyết rắc rối cho mình nhưng vẫn không có tin tức gì, trái lại mơ hồ cảm giác Tần Minh có liên quan đến chuyện này.
Nhưng cô ta không có chứng cứ gì.
Chẳng phải Tần Minh chỉ là một sinh viên thôi sao?
Tần Minh nói: "Cô Liêu, em đã chờ cô cả đêm rồi, cô nói ra đi chứ? Người ta nói thêm một người sẽ có thêm nhiều ý kiến, hai thợ giàythổi ngang với nửa Gia Cát Lượng.
Hì hì, cô quên rồi à? Lần trước cô có rắc rối là em xem bói cho cô, tính ra may mắn đấy.
Bây giờ bản lĩnh xem bói của em lại càng lợi hại hơn nữa!"
Tần Minh tất nhiên không biết xem bói nhưng đã đọc được một quyển tự truyện của Trương Toàn Chân.
Rất nhiều trò tính mệnh chỉ là bảo người bị hại đi làm vài chuyện kỳ quái, cầu xin thần linh che chở, sau đó Trương Toàn Chân âm thầm thúc đẩy một chuyện trùng hợp, kết quả chính là điều người bị hại đã cầu xin.Sau khi làm dăm ba chuyện này, Trương Toàn Chân lại nổi tiếng.Bây giờ Tần Minh cũng có chút suy nghĩ về phương diện này xem như rèn luyện, dù sao đây là bản lĩnh căn bản nhất của Trương Toàn Chân.Liêu Thanh Tuyền thấy Tần Minh cố chấp như vậy thì thở dài nói: "Chẳng phải tôi vừa kiếm được một khoản tiền, khó khăn lắm mới thành lập được công ty riêng à? Tôi còn làm mấy chương trình cũng có chút danh tiếng."Tần Minh hỏi: "Vâng, vậy thì sao? Ai trong nhà cô lừa cô à?" "Ba tôi." Liêu Thanh Tuyền đau khổ siết chặt nắm đấm, lại rưng rưng nước mắt: "Ông ấy lừa tôi nói công ty của ông ấy gặp khó khăn, cần khoản tiền lớn để quay vòng nên muốn gán nợcông ty của tôi để mượn tiền.
Ông ấy nói với tôi rất lâu rồi, tôi nhất thời mềm lòng đã nhận lời.
Kết quả ông ấy lừa tôi, công ty của ông ấy chỉ là một công ty ma.
Ông ấy đã chuyển tất cả số tiền trong tài khoản công của công ty tôi cho anh tôi để mở một công ty mới...!Công ty của tôi cuối cùng đã bị ngân hàng niệm phong." "Hả?" Tần Minh nghe xong thì cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Sao ba cô lại làm vậy chứ?"
Liêu Thanh Tuyền đau khổ nói: "Bởi vì ba tôi trọng nam khinh nữ! Bây giờ anh tôi đang có một cô bạn gái xinh đẹp lại giàu có.
Người nhà cô ta chê anh tôi chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết ăn bám.
Thế là ba tôi cầm giấc mơ và tâm huyết của tôi tặng cho anh tôi.
Nếu không phải ông ấy trọng nam khinh nữ, sao mẹ tôi có thể ly hôn được?" "Hu hu...!Tần Minh, tôi chẳng có gì nữa rồi.
Vì sao? Tôi thật sự khó khăn.
Tháng trước tôi mới mua chiếc Ferrari còn chưa thanh toán hết tiền đâu.
Tôi phải làm gì đây?" Liêu Thanh Tuyền nói đến chuyện thương tâm thì do dự lại không có ai giúp đỡ, dựa đầu vào Tần Minh òa khóc.
Tần Minh chợt nghĩ, chuyện này có thể tính là chuyện nhà à? Rõ ràng là lừa đảo.
Anh thấy Liêu Thanh Tuyền như vậy thật đáng thương.
Vậy anh phải làm sao đây? An ủi cô ta à?.