Thiếu Gia Ngông Cuồng


"Tần Minh, không phải cậu có ý xấu với tôi chứ?" Liêu Thanh Tuyền tức giận nói: "Nếu cậu không giúp thì tôi tìm người khác."
Tần Minh buồn cười nói: "Cô giáo, cô nhờ được người khác mà còn có thể tìm em trước sao? Cô không muốn giấu hiệu trưởng Liêu chuyện này nữa à?" "À ừ.." Liêu Thanh Tuyền tức giận bĩu miệng, siết chặt nắm đấm nhỏ.

Cô ta thật sự chẳng còn nơi nào để đi.

Thật ra cô ta vẫn có bạn bè nhưng bọn họ làm gì có căn hộ cho cô ta ở chứ? Người bạn nam an toàn, đáng tin nhất mà cô ta nghĩ đến là Tần Minh.
Cô ta còn cầm trợ cấp nên không thể ở trong phòng ký túc xá của trường lại chẳng thể tới chỗ mẹ mình, nếu không hai người sẽ lại cãi nhau mất.
Liêu Thanh Tuyền nghĩ tới nghĩ lui lại nhớ tới căn hộ hai phòng ngủ của anh trai Tần Minh ở bên cạnh.

Cô ta muốn dựa vào quan hệ để tạm thời ở nhờ nhưng không ngờ Tần Minh lại ra điều kiện với mình.
Liêu Thanh Tuyền nói: "Tôi đưa tiền thuê phòng là được chứ gì? Cậu xem như giúp cô giáo được không? Thằng nhóc xấu xa này."
Tần Minh nói: "Liêu Thanh Tuyền, cô muốn vào ở thì em có thể giúp cô nhưng cô chắc chắn phải..."Anh cố ý kéo dài giọng.

Liêu Thanh Tuyền nghe mà trong lòng hoang mang bối rối.

Cậu ta muốn lợi dụng mình à? Thằng nhóc này thật xấu xa, hư hỏng.
Tần Minh cuối cùng cười nói: "Cô chắc chắn phải giữ căn hộ này thật tốt.

Sau này anh trai em sẽ dùng nó để kết hôn nên rất quan trọng đấy.

Cô xem như trông giúp căn hộ, hằng ngày đều phải dọn dẹp, hiểu chưa?"
Liêu Thanh Tuyền nghe vậy thì nghĩ: Đây chẳng phải là yêu cầu rất bình thường sao? Vậy mà Tần Minh lại dọa cho cô ta sợ, tưởng cậu ta tính đưa ra yêu cầu gì quá đáng đấy.


"Mình đã nói rồi, cậu ta cố ý trêu mình thôi.

Đúng là thằng bé xấu xa dám nghĩ nhưng không dám làm." Liêu Thanh Tuyền thầm vui mừng cũng càng có thiện cảm với Tần Minh hơn.
Liêu Thanh Tuyền nói: "Được chứ.

Cậu đang ở đâu vậy? Tôi sẽ qua nói chuyện với anh cậu.

Ha ha, Tần Minh cậu đúng là người tốt nhất đấy.

Mỗi lần tôi gặp rắc rối, cậu đều có thể giúp tôi một tay, không hổ danh là sinh viên mà mẹ tôi quý nhất."
Tần Minh nói: "Em đang ở dưới tầng, cô xuống đây nói chuyện đi."
Liêu Thanh Tuyền xuống tầng và nói: "Thằng nhóc hư hỏng nhà cậu chuyên môn lừa tôinhỉ? Không ngờ cậu lại chờ tôi ở đây."
Tần Minh nói: "Liêu Thanh Tuyền, cô tặng cả nhà lẫn xe như vậy, thật quá vĩ đại nhỉ? Em cũng không thể nhìn cô lưu lạc ở đầu đường xó chợ chứ?"
Liêu Thanh Tuyền nghe được Tần Minh có ẩn ý khác nên giải thích: "Ba tôi cam đoan trả lại tiền cho tôi.

Bây giờ anh tôi sắp kết hôn, đang trong thời kỳ quan trọng, làm người thân thì nên giúp đỡ lẫn nhau, tôi hi sinh một chút cũng không sao.

Lẽ nào tôi không thể tin tưởng vào ba mình? Tôi thuê căn hộ của cậu sẽ giữ gìn cẩn thận, cậu cứ yên tâm đi."
Tần Minh cạn lời.

Lời hứa của người xem con trai là trên hết như vậy có ý nghĩa gì chứ?
Liêu Thanh Tuyền cũng quá dễ lừa.
Tần Minh bĩu môi nói: "Vậy thì được à.


Nhưng cô Liêu, em nói thật, gần đây em có theo học một thầy tướng số biết đoán mệnh rất giỏi.

Em thấy chuyện anh cô kết hôn và mượn căn hộ của cô sẽ không thuận lợi đâu.

Nếu cô thấy cần cứ tìm em, em sẽ đoán mệnh cho cô, có lẽ có thể giúp cô hóa giải được tai họa đấy."
Liêu Thanh Tuyền tức giận nói: "Cậu lại muốn xem tướng tay của tôi chứ gì? Đùa một chút thì thôi, cậu tưởng tôi tin cậu thật chắc? Được rồi, anh cậu có nhà không? Tôi muốn qua nói chuyện với anh ta."Tần Minh nói: "Anh ấy đang ở đây.

Hôm nay, bọn họ sẽ chuyển tới chỗ khác."
Không bao lâu, Tần Triều Dương gọi xe vận tải tới chuyển nhà, định chuyển các đồ sinh hoạt hàng ngày đến căn nhà ở trong làng đô thị mà thư ký Tiểu Lý đã thuê trước đây.
Làng đô thị ở thành phố Quảng quản lý rất kém, ngay bên cạnh con mương thổi lại có hơi hỗn loạn, môi trường sống tệ hơn tiểu khu rất nhiều, vừa chuyển qua sẽ thấy đãi ngộ chênh lệch rất lớn, có lẽ người bình thường không chịu được đầu.
Nhưng Tần Minh cố ý thu xếp như vậy để thử người nhà của Tiểu Lệ.
Tần Triều Dương đã ngủ với thư ký của mình.

Anh hiểu tính cách của anh trai, anh ấy sắp ba mươi tuổi, hơn nữa đây còn là người phụ nữ đầu tiên trong đời nên chắc hẳn sẽ muốn cưới Tiểu Lệ.
Vậy anh làm em trai lại phải giúp anh trai mình, nếu không dựa vào sự chất phác hiền lành của ba mẹ vẫn đang ở nông thôn giúp ông chủ vượt qua khó khăn, sao quan tâm được nhiều như vậy.
Nếu cô ấy là người phụ nữ tốt thì nhà bọn họ phải mau chóng cưới về.

Nếu cô ấy có vấn đề lại phải bảo anh trai mau chóng chia tay, đỡ phải dây dưa.Cho dù Tần Minh là em trai nhưng hoàn toàn mang phong thái muốn làm “ba” của cái nhà này.
Bây giờ Vương Hiểu Lệ nhìn thấy Tần Minh đã tự nhiên hơn nhiều, khẽ gật đầu nói: "Sếp Tân."
Tần Minh nói: "Chị Lệ, thật ngại quá, tôi có việc khác cần dùng tới căn hộ này."
Vương Hiểu Lệ nào dám có ý kiến với Tần Minh, người ta là ông chủ đấy.


Cô ấy vội vàng nói: "Không, không có gì.

Chúng tôi ra ngoài thuê phòng là được rồi, cũng không đắt."
Tần Minh giúp anh trai dọn nhà, lại giúp Liêu Thanh Tuyền chuyển qua.

Sau khi vất vả một hồi, anh nói với Tần Triều Dương: "Anh, khi hai người gặp người lớn, bất kể thế nào anh cũng phải để người nhà chị Lệ gặp anh trước, sau đó mới dẫn chị ấy về quê cho ba mẹ gặp, xem người nhà hai bên có hài lòng không đã."
Tần Triều Dương gật đầu, nói: "Anh biết rồi, giả nghèo.

Trước đây Vương Phượng chê anh nghèo, yêu nhau bốn năm mà cô ta còn chạy được, thà bán trinh tiết cho người ta cũng không muốn ngủ với anh, còn cầm tiền sỉ nhục anh, anh vẫn luôn nhớ kỹ.

Anh cảm thấy Tiểu Lệ rất tốt.

Bây giờ anh tốt xấu gì vẫn còn có việc làm, nếu cô ấy bằng lòng ở với anh, hẳn không có vấn đề gì lớn."
Sau khi Tần Triều Dương dọn đi, Tần Minh mớiquay lại trong căn hộ, nhìn thấy Liêu Thanh Tuyền đang dọn quần áo.
Liêu Thanh Tuyền tò mò hỏi: "Này, Tần Minh, tôi không dùng phòng của anh cậu, phòng khách đều là đồ linh tinh cũng không có giường ngủ.

Còn phòng ngủ chính là ai ở vậy? Cái giường này trông đẹp thật, nhưng trông giống như không ai ở vậy."
Tần Minh nói: "À, phòng đó là của em.

Nếu cô Liêu muốn thì có thể ngủ trên giường của em."
Liêu Thanh Tuyền do dự nói: "Làm vậy không tốt lắm đi? Cậu chưa từng làm gì kỳ quái trên giường đấy chứ?"
Tần Minh buồn cười nói: "Có gì không tốt chứ? Em chẳng phải là con nít ranh à? Cô xấu hổ gì chứ?" "Tôi có xấu hổ đâu.

Ôi, đồ con nít ranh nhà cậu." Liêu Thanh Tuyền trừng mắt nhìn Tần Minh nói: "Được rồi, tôi ngủ phòng của cậu."
Cửa phòng bỗng mở ra.

Người ba già Viên Binh ló đầu vào, sau khi nhìn thấy Liêu Thanh Tuyền thì chẳng chào hỏi gì mà cứ đi thẳng vào, nói: "Ợ? Căn hộ này có vẻ rộng hơn, trang trí cũng đẹp hơn nhỉ? Ồ, tủ kính này là thật à? Chắc phải tốn mấy chục nghìn đấy nhỉ?"
Trang trí trong căn hộ này đương nhiên tốt rồi.


Trước đây Tống Dĩnh nghĩ Tần Minh sẽ ở đâynên dùng các trang thiết bị tốt nhất, chỉ riêng chi phí sửa chữa đã tốn hơn năm trăm nghìn, còn có các loại đồ điện và nội thất đắt tiền nữa, phải cao cấp hơn căn hộ của Liêu Thanh Tuyền bên cạnh nhiều.

Tần Minh nói: "Tôi là chủ nhà, tôi cho cô Liêu thuê căn hộ này."
Viên Bình nghe vậy thì nói: "Hả? Tiểu Tuyền, con thuê căn hộ này à? Vậy chẳng phải là vừa vặn sao? Hay chúng ta dùng căn hộ này làm phòng cưới.

Căn hộ của con ở bên cạnh hơi nhỏ.

Làm vậy giống như chúng ta có hai căn hộ ở đây.

Bây giờ giá nhà ở đây đang tăng nhanh, hai căn hộ phải bao nhiêu tiền nhỉ? Có thể để cho anh con khoác lác một chút."
Liêu Thanh Tuyền cạn lời, đỡ trán nói: "Lừa mình dối người, cho dù Viên Hạo Hoa thông qua mấy thứ này từ một kẻ ăn bám chờ chết biến thành một thanh niên đầy hứa hẹn với tài sản mấy chục triệu, có lẽ nhất thời nở mặt nở mày nhưng mai sau anh ấy không có bản lĩnh, học không giỏi, bị lộ ra chẳng phải càng mất mặt hơn sao?"Tần Minh nói với vẻ bỉ ổi: "Ấy, cô Liêu, vậy mà cô cũng không hiểu được à? Chỉ cần lấy được vợ về nhà lại làm cho to bụng thì còn lo lắng gì nữa? Chẳng lẽ nhà gái còn muốn ly hôn, cưới người khác được sao?" "Này!" Viên Binh ngạc nhiên nói: "Thằng nhóc, cậu nghĩ giống tôi đấy.

Chà, Tiểu Tuyền, con gái ngoan, bây giờ anh con sắp kết hôn, cưới vợ không thể tùy tiện cưới một em gái làm việc trong nhà xưởng hay một cô gái nông thôn chứ? Phải cưới cao thì nhà họ Viên chúng ta mới có mặt mũi.

Con hiểu chưa? Căn hộ này tốt, tôi muốn thuê.

Thằng nhóc, cậu ra giá di?"
Tần Minh cười và chậm rãi nói: "Ồ, chú nói gì vậy, chúng ta đều là người quen biết nên tôi sẽ cho chủ thuê rẻ một chút.

Nhưng tôi có một điều kiện."
Liêu Thanh Tuyền hoàn toàn suy sụp.

Cô ta cảm giác hình như Tần Minh muốn làm gì đó.

Sao cậu ta lại có thói quen làm gì cũng phải nói điều kiện vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận