"Tần Minh cậu định làm gì? Tôi mới chuyển tới mà." Liêu Thanh Tuyền như sắp sụp đổ, đối mặt với người ba được voi đòi tiên, Tần Minh còn phối hợp với ông ta không giúp cô ta, khiến cô ta rất đau lòng, rất mệt mỏi.
Tần Minh nói: "Cô Tuyền, cô không muốn em cho thuê à? Ôi, chủ nghe thấy rồi đấy, tôi không thể cho thuê được."
Viên Binh lập tức không vui, chắp hai tay ra sau, xụ mặt nói: "Tiểu Tuyền, con làm gì vậy? Thuê nhà thì thuê chỗ nào chẳng được? Nhà này quá tốt, nếu bạn con đã bằng lòng thì con phản đối cái gì? Con về ký túc xá trường học đi." "Nhưng ba à.…" Liêu Thanh Tuyền thật sự không biết nên nói thế nào, cô ta đã nhượng bộ nhiều lần, vì sao ba cô ta vẫn bức bách không gian sống của cô ta vì anh trai Viên Hạo Hoa.
Ra ngoài thuê? Không những chỗ ở không thoải mái mà tiền thuê còn cao, nào có giống ở chỗ người quen như Tần Minh, nhà vừa đẹp mà tiền thuê còn rẻ.
Liêu Thanh Tuyền bỗng phát hiện, cô ta trở nên thích ỷ lại vào Tần Minh.
Tuy cậu ấy nhỏ hơn cô ta mấy tuổi, nhưng cô ta luôn cảm thấy cậu ấy là nơi có thể dựa dẫm, mỗi lần xảy ra chuyện Tần Minh đều ở bên cô ta, khiến cô ta có cảm giác an toàn, giống như chuyện gì Tần Minh cũng có thể giải quyết.
Viên Binh nói: "Tiểu Tuyền, con thuê ở đâu chẳng được? Tối nay anh trai và chị dâu con cũng đến.
Ba nói con có nhà ở khu chung cư này.
Nhà nhỏ làm sao mát mặt bằng nhà lớn? Nếu Tiểu Tần là bạn con thì giúp đỡ lẫn nhau có làm sao? Chẳng lẽ con muốn lộ tẩy lời khoác lác để rồi bị mất mặt à? Con muốn nhìn anh trai và chị dâu con cãi nhau thì mới vui à?"
Liêu Thanh Tuyền tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, giận dữ nói: "Viên Hạo Hoa không có đầu óc thì đừng huênh hoang như thế.
Có phải, có phải anh ấy nói khoác mình có sự nghiệp thành công, có nhà có xe để lừa con gái nhà người ta không? Cho nên ba liền đưa mọi thứ của con cho anh ấy luôn, ba vẫn lừa con đúng không?"
Viên Binh sầm mặt, mắt liếc nhìn xung quanh không dám đối mặt với con gái, ông ta nói: "Trời ơi, ba đã nói với con rồi mà? Chờ chuyện này qua đi, ba lấy được đồ cưới của nhà chị dâu con sẽ trả lại tiền cho con.
Chẳng lẽ anh con cưới vợ, con cũng không giúp sao?"
Liêu Thanh Tuyền tức giận đến mức nước mắt rưng rưng, muốn từ chối nhưng lời nói như nghẹn ở cổ họng, không nói nên lời.
Cô ta tức giận vừa khóc vừa nói: "Được, con giúp, con dọn ra ngoài! Cho mấy người hết, ba hài lòng chưa!"
Nói xong, cô ta kéo vali quần áo, rơi nước mắt đi ra ngoài.
Viên Binh cau mày nói: "Con bé này, con làm gì thế? Một chút uất ức cũng không chịu được."
Tần Minh không đuổi theo, nói: "Ừm, chú Viên chủ muốn thuê không? Tôi bảo thư ký của tôi tới bàn bạc với chủ, thực ra tiền thuê có thể rẻ một chút, nhưng đồ đạc trang trí trong nhà không được làm hỏng, nếu không phải bồi thường giá gốc."
Viên Binh nói: "Không thành vấn đề, nhà này tốt, tôi thuê.
Nhưng Tiểu Tần à, cậu đừng đến rồi nói đây là nhà chúng tôi thuê đấy nhé."
Tần Minh cười to nói: "Chú Viên yên tâm, tôi hiểu mà."
Tần Minh bảo Tổng Dĩnh tới làm hợp đồng thuê nhà cho Viên Binh, chuyện bên này anh liền mặc kệ.
Thực ra Tần Minh không có ý đồ gì cả, lần đầu tiên trông thấy Viên Binh, anh đã cảm giác người này đến đòi nợ, hoàn toàn trọng nam khinh nữ, con trai nâng lên tận trời, con gái đạp xuống mặt đất, ỷ vào tình cảm coi trọng người thân của Liêu Thanh Tuyền mà đòi hỏi vô độ, thực sự quá đáng.
Vừa hay anh phát hiện anh cả sắp nên chuyện tốt với thư ký Vương Hiểu Lệ, Tân Minh sợ người nhà Vương Hiểu Lệ cũng là loại cực phẩm này nên định bảo anh cả giả nghèo thăm dò một chút, tiện thể để trống căn nhà.
Cuối cùng, Tần Minh muốn biến căn nhà này thành giới hạn cuối cùng của Liêu Thanh Tuyền, đồng thời muốn gài bẫy Viên Binh, giúp Liêu Thanh Tuyền lấy lại số tiền đã mất.
Tần Minh đi xuống dưới lầu, muốn gọi điện thoại cho Liêu Thanh Tuyền, ai ngờ trông thấy cô ta ngồi một mình ở bãi cỏ bên ngoài sân cầu lông, ôm vali khóc.
Tần Minh thở dài, mặc dù là giáo sư đại học nhưng dù sao cô ta vẫn là phụ nữ, yếu đuối như nước.
Tần Minh đi đến, nói: "Cô Liêu?" "Cậu đi đi, cứ mặc kệ tôi." Liêu Thanh Tuyền nức nở nói: "Cậu giúp ba tôi bắt nạt tôi.
Tôi còn tưởng cậu là cậu em đáng tin của tôi cơ chứ."
Tần Minh giật khóe miệng, cậu em đáng tin cái quái gì vậy? Chẳng lẽ không phải là chàng trai nhà bên sao?
Tần Minh nghiêm túc nói: "Khụ khụ, Liêu Thanh Tuyền, thực ra em cảm thấy với thân phận diễn viên vũ đạo hạng nhất quốc gia của cô mà ở nhà ở thương mại thì mất giá quá.
"Cậu muốn chế giễu tôi đấy à?" Liêu Thanh Tuyền đỏ mắt, giơ tay đánh vào đùi Tần Minh, thở hổn hển nói: "Tôi không ở nhà ở thương mại thì ở biệt thự chắc? Ở khu vực này của thành phố Quảng, có được căn nhà ở thương mại khó cỡ nào cậu biết không? Người bình thường làm thuê cả đời cũng chỉ mua được cái nhà vệ sinh thôi."
Tần Minh không nhúc nhích, cú đánh của Liêu Thanh Tuyền chẳng có tí lực nào, giống như gãi ngứa.
Anh cười nói: "Đúng vậy, cô chỉ xứng ở biệt thự thôi.
Đi nào, em đưa cô đến biệt thự."
Liêu Thanh Tuyền nghiến răng nói: "Tôi không đi, ngày nào cậu cũng lừa tôi, gài bẫy tôi.
Có bản lĩnh thì cậu bế tôi đi đi."
Còn chưa dứt lời, Tần Minh đã cúi người bế Liêu Thanh Tuyền lên thật, anh bế bổng cô ta lên, ôm cơ thể mềm mại vào lòng rồi nói: "Được thôi, đi nào, hôm nay cô Tuyền của chúng ta sẽ vào ở biệt thự."
Liêu Thanh Tuyền thấy mình bị Tần Minh bế dễ như trở bàn tay, trái tim cô ta thổn thức.
Không biết vì sao cô ta không dám cử động, cảm giác Tân Minh sẽ đưa cô ta đến ở biệt thự thật, dù biết rõ không có khả năng đó, nhưng cứ cảm thấy có một ảo tưởng một hi vọng cũng không tệ.
Có lẽ, bởi vì anh là Tần Minh.
Tần Minh bế Liêu Thanh Tuyền, phát hiện cô ta không nói năng gì tựa vào vai mình, khiến anh hơi ngượng ngùng.
Trong đầu anh hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào, anh giúp Liêu Thanh Tuyền ngoài vì tính cách thích giúp bạn bè ra thì là vì trước kia hiệu trưởng Liêu giúp đỡ cậu học sinh nghèo khó như anh rất nhiều nên anh cũng muốn bảo đáp.
Tần Minh đi dọc theo đường lớn của khu chung cư đến biệt thự độc lập đằng sau khu chung cư.
Liêu Thanh Tuyền đột nhiên hỏi: "Tôi không nặng à?" "Không nặng, cô hỏi nhiều lần rồi." Tần Minh đáp lại, nói xong anh cúi đầu nhìn xuống, trời ơi, có chết không cơ chứ, tư thế của Liêu Thanh Tuyền khiến cổ áo rộng mở, lộ ra nội y vàng nhạt bên trong, còn có khe rãnh sâu hun hút ở ngực.
Trắng trắng mềm mềm, trong đầu Tân Minh chợt lóe lên từ này.
"Đẹp quá." Tần Minh vừa nhìn lén phong cảnh trắng như tuyết nơi cổ áo Liêu Thanh Tuyền, vừa nghĩ bụng: "Dáng người cô Liêu đẹp quá, mặt cũng xinh, còn giỏi nấu ăn, lại là người coi trọng gia đình, còn có nhiệt huyết với sự nghiệp, ài, đúng là người phụ nữ cực phẩm.
Chỉ có điều cô ấy thích mua hàng xa xỉ và uống rượu, nếu không thì cũng chẳng có khuyết điểm gì."
Tần Minh bế Liêu Thanh Tuyền đi đến cổng biệt thự của anh, Liêu Thanh Tuyền sững sờ nói: "Của cậu à? Tần Minh cậu đừng đùa tôi, Tuệ Viên Quán này là biệt thự tốt nhất trong tiểu khu này, bể bơi riêng, sân vận động, vườn hoa, làn xe...!Riêng tiền thuê một tháng cũng phải hơn một trăm nghìn." "Tít tít.
Nghe thấy lời này của Tần Minh, Liêu Thanh Tuyền như bừng tỉnh ngộ, đúng vậy, công ty bị lừa mang đi thế chấp, tiền tiết kiệm bị lừa đưa cho anh trai mở công ty, xe bị lừa đưa cho anh trai, nhà cũng bị lừa mang đi làm nhà cưới, ngay cả nhà ở thương mại của Tần Mình cũng bị thuê với giá thấp dựa vào mối quan hệ của cô ta, người ba Viên Binh cứ như cái động không đáy, không ngừng bòn rút giả trị của cô ta.
Liêu Thanh Tuyền đau khổ bụm mặt nói: "Nhưng tôi phải làm sao bây giờ? Tôi có thể làm gì?”
Tần Minh nói: "Cô Liêu, cô nghe em này, chúng ta sẽ làm như vậy....