Sáng hôm sau nữa, Tần Minh lặng lẽ sắp xếp cho Vương Hiểu Lệ đi giám sát một lô hàng hóa siêu thị đến nhà kho.
Như vậy, chỉ còn lại hai anh em họ đến s�
Chú Vương nói: "Được rồi, cãi nhau gì vậy? Chúng tôi từng đến nhà thuê ở thôn Thành Trung khu Đông rồi, chỉ có một phòng thôi, chúng ta không đến đó nữa, đến thắng siêu thị của các cậu đi, cũng gần trưa rồi, lát nữa chúng ta ăn với nhau bữa cơm.
"
Chú Vương không phàn nàn gì nhiều, dì Vương vừa lên xe liền phàn nàn: "Còn gọi taxi nữa, thời bây giờ có nhà nào mà không có một cái xe chứ? Không cần phải Mercedes BMW gì cả, chắc cũng phải có Chery Arrizo, Geely chứ?"
Chú Vương khuyên nhủ: "Bà bớt lại đi, sự nghiệp của người ta vừa khởi sắc mà? Huống chi tiền lương ba mươi nghìn tệ, mua xe khó cỡ nào chứ? Đứa nhỏ này gửi tiền về nhà cho thấy cậu ấy là một người hiếu thảo rồi.
"
Dì Vương lầm bầm: "Ha ha, yêu đương với bạn gái mà không thương yêu thì còn là đàn ông không? Tiểu Lệ nhà chúng ta từ nhỏ đến lớn đã chịu khổ bao giờ chưa? Con bé vừa tốt nghiệp, chúng ta đã mua cho con bé một con Volkswagen, vốn muốn giữ con bé ở lại thành phố Hàng làm việc, ai ngờ nó vẫn đánh liều đến thành phố Quảng, ở không tốt, ăn không ngon, phương tiện đi lại cũng không có.
Ôi, tôi vừa nghĩ tới con bé chịu khổ như vậy là tôi đã đau lòng rồi, Tiểu Lệ là máu thịt của tôi đấy!"
Tần Triều Dương cũng không biết trả lời thế nào, chỉ đành vội vàng đi đến gọi Vương Hiểu Lệ, bảo quản lý kho làm tiếp.
"Tiểu Lệ, sao em lại kiểm hàng vậy?"
Vương Hiểu Lệ lắc đầu, cười nói: "Không sao đầu, lô hàng này khá quan trọng, số lượng lại lớn, em nhất định phải tự mình làm.
Ở? Ba mẹ, hai người đến rồi ạ?"
Dì Vương thấy con gái mình đầu đầy mồ hôi, lập tức nổi trận lôi đình, nói: "Mẹ đã nói rồi mà, đừng có lấy thằng nhà nghèo".