Vương Hiểu Lệ hiểu rõ Tần Triều Dương lên được chức tổng giám đốc là nhờ vào quan hệ của Tần Minh.
Nói trắng ra, siêu thị ở làng đại học là Tần Minh cho anh trai của mình là Tần Triều Dương, sao đột nhiên Tần Triều Dương lại bị sa thải? Hai anh em họ trở mặt với nhau sao? “Tạo nghiệp mà” Dì Vương tức giận giậm ch�
Chát
Vương Phượng còn chưa dứt lời thì lại bị người ta giáng thêm một bạt tai nữa, lần này là Tần Triều Dương chắn trước mặt Vương Hiểu Lệ rồi tát cô ta.
Tần Triều Dương nghiến răng nói: “Vương Phượng, đừng cậy tôi với cô là đồng hương mà tùy tiện làm liều, cô còn dám mắng Tiểu Lệ thêm một câu nữa là hôm nay tôi đánh cho cô bò về luôn đấy.
Vương Phượng tức đến ngứa răng, cô ta che mặt không dám ra tay nữa, chỉ có thể tiếp tục mỉa mai: "Ôi chao, Tần Triều Dương anh có bản lĩnh à? Dì này, đây là con rể của dì sao? Ha ha ha, tôi nói cho dì biết, cả nhà Tần Triều Dương đều là nông dân, nghèo rớt mồng tơi.
Trước đây tôi thương hại nên làm bạn gái của anh ta, nhưng tôi cũng không chịu đựng được phí hoài tuổi trẻ của mình với tên vô dụng như anh ta.
Con gái dì xinh đẹp như vậy, dì đành lòng gả cho anh ta, đến thị trấn nghèo khó như trấn Bạch Thủy để làm ruộng sao?”
Vẻ mặt dì Vương chán ghét, tuy bà ta rất bực bội với Tần Triều Dương vì không làm được tích sự gì, còn bị sa thải, nhưng hành động vừa rồi Tần Triều Dương đứng ra bảo vệ Vương Hiểu Lệ rất đàn ông nên có được vài điểm ấn tượng.
Mấy người ở bên đường nhìn Tống Dĩnh rồi lại nhìn Tần Triều Dương với vẻ mặt ngơ ngác, ai nấy đều im lặng, đây là thật hay giả thế? Đang nói cái gì vậy?
Chỉ có Tần Minh đứng ở phía sau nhóm người là khóe miệng nhếch lên một nụ cười mim.
Anh thật lòng vui cho anh trai, anh ấy đã tìm được hạnh phúc của mình rồi, Tần Minh rất ngưỡng mộ.
.