Mọi người cùng đọc bài báo trên điện thoại, những việc Tần Minh làm cho nhà họ Mộc lúc đó đã được báo đăng lên một phần, Tân Minh cũng có mặt trong ảnh.
Mặc dù trên báo không nói nhiều, nhưng đúng là Tần Minh có tham gia.
Bây giờ độ tin cậy trong lời anh nói đã được nâng cao lên rất nhiều.
Không ngờ bang chủ nhà họ Mộc – gia tộc
giàu có lâu đời ở thành phố Quảng lại nhờ
Tần Minh, một thầy bói đạo giáo trẻ tuổi ra tay giúp đỡ?
Hiển nhiên là đại sư Tần thực sự có năng lực.
Ông chủ Hạ đột nhiên nắm lấy tay Tần Minh van xin: “Ôi, đại sư Tần đúng là chân nhân bất lộ tướng.
Hôm nay gặp được đại sư Trần đúng là phúc đức ba đời của chúng tôi, xin đại sư Tần hãy cứu gia đình chúng tôi.
Tần Minh rút tay về cười khan: “Ha ha, ông chủ Hạ khách sáo rồi, ông làm gì vậy? Không phải mọi người vẫn đang bình an sao?"
Viên Binh cũng rất ngạc nhiên, ông chủ Hạ có ý gì?
Ông chủ Hạ nói: “Là thế này đại sư Tần, gần đây tôi luôn mơ thấy nhà họ Hạ chúng tôi gặp khó khăn.
Đại sư Tần có thể xem cho tôi không?”
Tần Minh lắc đầu bảo: “Chuyện này...!chỉ xem tướng đơn giản thôi cũng không phải không được, tôi sẽ không tính tiền của ông chủ Hạ, dù sao mọi người đều là bạn của chị Tuyền.
Nhưng tôi không thể tiết lộ quá nhiều, dù sao thiên cơ không thể lộ, nếu tiết lộ tôi sẽ tổn thọ
Tần Minh cũng không biết xem tướng lắm, sau khi đọc cuốn tự truyện Trương Toàn Chân đưa, anh phát hiện ban đầu Trương Toàn Chân cũng không biết.
Ông ta cũng không phải người theo đạo ngay từ đầu, sau này nổi tiếng rồi mới bắt đầu tin theo đạo giáo.
Mọi người trong bàn ăn đều nhìn Tần Minh, cho dù Tần Minh còn rất trẻ, họ cũng không thân quen.
Nhưng Tần Minh giàu có, tiền là thứ tượng trưng rõ nhất cho thân phận, Tần Minh giàu hơn họ nên được họ tôn trọng.
Viên Hạo Hoa cũng không dám phát ngôn bừa bãi.
Tần Minh sờ tay ông chủ Hạ trước, đôi tay này hơi thô ráp, Tần Minh thấy hơi nghi ngờ, chẳng phải ông ta là doanh nhân sao? Anh nhìn tay Hầu Khánh và Thích Vân Đông thấy da khá mỏng, thịt mềm, móng tay dường như còn có vẻ hơi xám.
Mặt ông chủ Hạ khá mập và tròn, trán hơi nhọn, đầu hói, cười lên không mang lại cảm giác gần gũi mà ngược lại còn khiến người ta thấy ghét.
Tần Minh nhớ lại một vài nội dung trong cuốn tự truyện của Trương Toàn Chân, ông chủ Hạ không giống tướng của người giàu có.
Nhưng không sao, dù gì Tần Minh cũng không biết xem, anh chỉ cần làm theo kế hoạch của mình là được.
“Không ổn, không ổn
Anh đột nhiên trở nên sợ hãi, buông tay ra rồi tỏ vẻ như gặp đại hoạ, sau đó lấy ngón tay lau tay, lau xong lập tức kéo tay Liêu Thanh Tuyền nói: “Chị Tuyền, đi mau lên, đi thôi.”
Tần Minh kéo Liêu Thanh Tuyền đang không hiểu chuyện gì chạy nhanh ra ngoài.
“Này, sao vậy?” Mấy người Viên Binh và ông chủ Hạ đều thấy rất kỳ lạ, thế này là thế nào?
Không phải xem bói nhìn ra chuyện gì kỳ lạ đó chứ?
Mọi người đều nhìn ông chủ Hạ với vẻ kỳ quái, ông chủ Hạ buồn bực hỏi: “Tôi bị sao vậy?”
Mọi người vốn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tâm lý con người là như thế, ai cũng tò mò.
Viên Hạo Hoa ngồi dịch ra một chút, cách xa người ba vợ tương lai này.
Sau khi đưa được Liêu Thanh Tuyền ra ngoài, Tần Minh nói: “Được rồi, cuối cùng cũng cứu được chị Tuyền ra.
Liêu Thanh Tuyền không mấy vui vẻ, cô nói: “Cậu không cứu tôi thì tôi cũng chẳng còn gì để ba lừa nữa.”
Nói xong cô ta không kìm được nước mắt nữa, nghẹn ngào khóc: “Tần Minh, có phải tôi rất ngu, rất ngốc không? Ban đầu bị ba lừa tiền, tôi không nên nhẫn nhịn thêm mà nên dựa vào pháp luật để đòi lại tiền.
Thế nhưng tôi lại tin tưởng hết lần này đến lần khác, chỉ để đổi lấy lòng tham không đáy của ông ta.
Tôi đã đoán được ông ta sẽ làm công tác tư tưởng cho tôi sớm thôi, có thể ông ta sẽ cho tôi thêm thời hạn, tóm lại là ông ta sẽ lừa tôi.”
Tần Minh lên tiếng: “Em đã đoán được từ lâu rồi, trong mắt ba chị không có sự quan tâm dành cho chị, ông ta một lòng muốn kiếm tiền cho anh trai chị để có thể diện, thoả mãn mọi yêu cầu và ham muốn của anh ta.
Ông ta quá trọng nam khinh nữ.
Còn anh trai chị là một đứa trẻ to xác, cái gì cũng ỷ lại vào ba chị, không biết thành công trong sự nghiệp của chị không dễ dàng, cũng không thông cảm cho ba chị, anh ta là một cái hang không đáy.
Liêu Thanh Tuyền cắn rằng: “Tần Minh, cậu nói đúng.
Ba tôi chỉ quan tâm tôi ngoài miệng thôi, trong lòng ông ta chỉ quan tâm Viên Hạo Hoa, con trai ông ta.
Ông ta không hề quan tâm đứa con gái là tôi đây chút nào.
Mẹ tôi nói không sai, ba tôi rất trọng nam khinh nữ.
Tần Minh gãi đầu, anh là đàn ông cũng không ưa nổi hành vi này của Viên Binh.
Con gái là áo bông nhỏ thân thiết của ba, nhưng người ba này lại lợi dụng con gái làm bàn đạp, thật sự quá ghê tởm.
Liêu Thanh Tuyền bảo: “Chắc chắn tôi sẽ lấy lại những gì đã mất."
Tần Minh an ủi: “Chị Tuyền, không phải chị đã nói sẽ giao cho em à? Em nghĩ cách rồi, chị yên tâm, chị không cần phải làm gì mà nguyện vọng của chị vẫn có thể thực hiện được"
Liêu Thanh Tuyền nói: “Tần Minh, cậu đừng lừa tôi.
Cậu không phải đạo sĩ thật đó chứ?”
Tần Minh cười bí ẩn: “Lẽ nào em không được là đạo sĩ? Chị Tuyền, chị cho rằng chị rất hiểu em sao?”
Tần Minh nói đúng, Liêu Thanh Tuyền thật sự không hiểu rõ về Tần Minh lắm, hai người rất xa lạ.
Trước đây Tần Minh chỉ là một sinh viên nghèo, nhưng anh lại khiến cô ngạc nhiên và mang lại cho cô những bất ngờ vui vẻ hết lần này đến lần khác.
Mỗi khi Liêu Thanh Tuyền gặp khó khăn, Tần Minh đều xuất hiện bên cạnh cô như trời đổ cơn mưa đúng lúc, giống như thần may mắn trong cuộc đời cô.
Mỗi lần được Tần Minh khích lệ, giúp đỡ, Liêu Thanh Tuyền đều cảm thấy cảm động, cảm giác càng nhìn Tần Minh càng thấy vừa mắt.
Nhưng cô lại cảm thấy Tần Minh vẫn còn nhỏ, còn là học sinh, nếu không cô cũng nghi mình sẽ yêu anh.
Tần Minh nói tiếp: “Chị Tuyền, chị nhìn đi, chị vẫn chưa đủ hiểu em đúng không? Thật ra em đúng là đạo sĩ, nhưng chỉ là người mới thôi.”
Liêu Thanh Tuyền lại hỏi: “Vậy cậu vừa xem cái gì cho ông chủ Hạ đấy?”
Tần Minh cười lớn: “Có xem gì đâu, em cố ý để họ thấp thỏm không yên, cho họ đoán, không đoán được lòng sẽ ngứa ngáy, lòng ngứa ngáy thì không ngủ được, không ngủ được sẽ đến tìm em.
Chiêu này gọi là vờ tha để bắt thật.
Chiêu này Tần Minh học được từ cuốn tự truyện của Trương Toàn Chân.
Trong đó có nói đến trường hợp Trương Toàn Chân dạy một doanh nhân giàu có bằng cách xấu xa, nó khá giống với hành động “cướp” Liêu Thanh Tuyền đi ngày hôm nay của anh.
Tần Minh cũng chỉ đang trong giai đoạn học tập, đương nhiên anh sẽ không vạch trần cho Liêu Thanh Tuyền xem.
Hôm nay tình cờ gặp nhau anh không chuẩn bị gì nên phải thả dây dài, kéo dài thời gian, chờ lần sau mấy người ông chủ Hạ tới tìm, Tần Minh đã ôm cây đợi thỏ sẵn, không cần lọ họ không trúng chiêu
Liêu Thanh Tuyền đưa ngón tay ra chọc Tân Minh rồi bảo: “Thì ra thằng nhóc cậu xấu xa thể.
Không, là thông minh.
Ha ha ha, cứ để họ lo lắng đi.
Tôi tin cậu, chờ tin tốt từ cậu đấy.
Sau khi đưa Liêu Thanh Tuyền về, anh lập tức gửi ảnh chụp gia đình ông chủ Hạ vừa nãy cho Olmei, người đang thiết lập mạng lưới tình báo độc quyền của Tần Minh.
Tần Minh ra lệnh: “Olmei, điều tra tình hình gia đình ở Bắc Kinh này cho tôi, có vẻ ông chủ là một doanh nhân khá thành đạt”
Sau khi Olmei nhận được mệnh lệnh của Thần Minh thì nhanh chóng trả lời: “Cậu chủ cho tôi nửa tiếng, tôi sẽ gửi cho cậu thông tin chi tiết về gia đình này.
Tần Minh cười khẽ, cất điện thoại đi rồi ung dung về biệt thự Đỉnh Vân Sơn.
Còn chuyện nhà họ Viên và nhà họ Hạ, anh cũng không vội, bọn họ sẽ quay lại tìm anh.
A Long vừa lái xe về đến nơi, chợt nghe thấy một người phụ nữ đang gọi: “Đại sư Tần, đại sư Tân.
".