Thiếu Gia Ngông Cuồng


Cô ta biết rất rõ thân phận của mình và không dám suy nghĩ nhiều, nhưng cô ta cảm nhận được sự dịu dàng và tin tưởng của Tần Minh đối với mình, không coi cô ta là cỗ máy giết người hay quái vật mà coi như một người bạn.

Cô ta cũng dần dần thích Tần Minh, mấy lần suýt nữa cô ta đã phát sinh quan hệ với Tần Minh rồi, nhưng cuối cùng đều không thành, trong lòng luôn rất tiếc nuối.

Cô ta biết Tân Minh cũng là một người coi trọng tình cảm, có thể giữ được giới hạn.

Lời nói của Tần Minh lúc này rõ ràng là đang cắt đứt ý nghĩ của cô ta.

Tần Minh đứng dậy nhìn Tống Dĩnh, người phụ nữ xinh đẹp như tiên này thân hình phía trước lồi phía sau cong, eo con kiến, khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp hơn nhiều so với những diễn viên theo đuổi ngoại hình kia.

Cô ta không chỉ xinh đẹp mà còn rất có năng lực, Tần Minh thật sự không muốn làm tổn thương cô ta, không muốn để cô ta trở thành người tình của mình, loại tồn tại không có chút danh phận nào này.

Tần Minh đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của Tổng Dĩnh, nói: "Tiểu Dĩnh, trên đời này có rất nhiều người đàn ông tốt.

Tôi đều bị người ta cười nhạo là tra nam đây này, cô..."
Tống Dĩnh kích động, đột nhiên vươn tay ôm lấy Tần Minh, kiễng chân và ngẩng cổ lên hôn Tần Minh.

“Hả?” Tần Minh bị nụ hôn bất ngờ làm cho kinh ngạc, anh không nỡ đẩy Tống Dĩnh ra, điều này sẽ khiến cô ta bị tổn thương.


Tần Minh vẫn hiểm khi phải đối mặt với tình huống không thể không từ chối, nhưng lại không thể làm tổn thương đối phương này.

Nhưng bản năng của đàn ông lại khiến anh mất phương hướng, mùi hương cơ thể của Tổng Dĩnh tràn ngập khắp khoang mũi của anh, sự mềm mại của cô ta quanh quẩn bên anh.

Một lúc lâu sau, khi một tách ra, hai người áp trán vào nhau, Tống Dĩnh ôm cổ Tần Minh, rưng.

rưng nước mắt nhìn Tần Minh, nước miếng giữa hai môi vẫn dính liền thành sợi.

Tống Dĩnh kiên quyết nói: "Cậu chủ, tôi không cần danh phận cũng không thể ở lại bên cạnh cậu.

sao?"
Tần Minh nuốt nước miếng, cải, cải này quá khó.

-
Không cần danh phận, chỉ ở bên cạnh người đàn ông, thời buổi này có đốt đèn cũng không tìm được người phụ nữ nào như vậy, lại còn là người phụ nữ ưu tú như vậy nữa chứ, nhưng Tần Minh thế mà lại gặp được.

Bản thân anh cũng rất khó xử, khó nhận nhất chính là ân tình của người đẹp, anh thật quá khó khăn.

Lịch sử trưởng thành của Tống Dĩnh là một bi kịch, cũng là nguyên nhân khiến cô ta dựa dẫm và trân trọng Tấn Minh.

Tần Minh đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của Tống Dĩnh, ngửi mùi hương cơ thể của cô ta, nhìn chằm chằm vào ánh mắt chứa đầy tình ý của cô ta, không khỏi ý loạn tình mê, Tống Dĩnh vẫn đang đợi câu trả lời của anh.

Đột nhiên, điện thoại cố định trên bàn vang lên khiến anh giật mình.

Tần Minh nhanh chóng trả lời điện thoại và dặn dò một số công việc, khi anh quay người lại thì Tống Dĩnh hiếm khi ngượng ngùng đứng ở một bên.

Tần Minh chỉ có thể nói: "Bây giờ cục diện vẫn chưa ổn định, nói chuyện tình cảm nam nữ còn quá sớm.

Tiểu Dĩnh, chúng ta còn một chặng đường rất dài cần phải đi, cô có đồng ý cùng tôi đi đến cuối đường không?"
Tống Dĩnh rất chắc chắn gật đầu nói: "Cậu chủ, tôi sẽ bảo vệ cậu đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, xin cậu luôn tin tưởng tôi."
Tần Minh cười cười nói: "Đương nhiên là tôi tin tưởng cô, nào, lại bóp vai cho tôi, ngồi xem tài liệu cả buổi tối rồi, mệt quá"

Tâm trạng của Tổng Dĩnh rất tốt, cô ta rất thông minh, cô ta biết mình không có được lời hứa của Tần Minh là đã thắng, bởi vì Tần Minh lúc đầu đã từ chối cô ta.

Cô ta không chắc chắn về tương lai, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh Tần Minh, cô ta liền cảm thấy có chỗ dựa và chốn về, không còn là người phụ nữ lang thang trong bóng tối, cũng không còn là bèo trôi dạt trên mặt biển mênh mông nữa.

Tống Dĩnh lại xoa bóp cho Tần Minh, nhìn người đàn ông bằng tuổi mình, tâm tình của cô ta vô cùng tĩnh lặng, quên đi cuộc sống trong quân đội lúc đầu.

Tống Dĩnh thấy Tần Minh đang lật xem tài liệu của Triệu Tâm Nhiên, tò mò hỏi: "Cậu chủ, cậu cuối cùng thật sự sẽ kết hôn với cô Triệu này sao?"
Tần Minh thở dài nói: "Còn xem mức độ nắm giữ tập đoàn của tôi, không phải tôi không tự tin.

Chỉ là không dám đánh giá thấp người của hội đồng quản trị cấp cao nhất, chắc là họ đều đang đợi, cố kỵ ba nuôi, chỉ cần ba nuôi ba đời thì họ đều sẽ ra tay."
"Sự trợ giúp của nhà họ Triệu thực sự rất quan trọng như ba nuôi tôi đã nói."
"Nhưng tôi vẫn không thích kết hôn với người mình không yêu, Triệu Tâm Nhiên đó, mặc dù nói rằng đang học ở trường quý tộc Anh, nhưng suy nghĩ của cô ta quá cởi mở.

Tôi không thể chấp nhận người phụ nữ như vậy làm vợ mình."
Tống Dĩnh sững sờ hỏi: "Ý của cậu chủ là muốn xử lý cô ta sao?"
Tần Minh ngơ ngác, anh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Tống Dĩnh, cười đầy ẩn ý, Tống Dĩnh cũng dịu dàng cười.

Tần Minh nói: "Xem năng lực của tôi đã, không nhất định phải đi đến mức kết hôn.

Tôi nói là đợi sau khi tốt nghiệp, trong khoảng thời gian này vẫn còn rất nhiều cơ hội để xoay chuyển.

Bây giờ

đối thủ của chúng ta đang tích lũy sức mạnh, chúng ta cũng đang nhanh chóng mở rộng, tôi không biết khi nào sẽ chính thức đánh nhau, nhưng tôi cần chuẩn bị cho mọi tình huống.

Bên phía ba mẹ tôi, cô cũng phải chuẩn bị phương án thứ hai"
Tống Dĩnh gật đầu nói: "Cậu chủ yên tâm đi, tôi đã phải người âm thầm theo sát rồi, còn đều là người được A Long huấn luyện, luân phiên bảo vệ, ngang với trình độ của đặc công, sẽ không cử người mới đâu."
Tần Minh vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Tổng Dĩnh, rất hài lòng với công việc của cô ta.

Tổng Dĩnh cười xấu hổ, giống như một con mèo nhỏ được khen ngợi, hưởng thụ sự dịu dàng khó có được của Tần Minh.

Tần Minh lại hỏi: "Không có người nào kỳ lạ theo sát Hải Đường chứ?"
Tống Dĩnh ngơ ngác, lộ ra vẻ chua xót, đáp: "Cậu chủ yên tâm đi, số người sắp xếp bên cạnh cô Nhiếp còn nhiều hơn số người bên cạnh ba mẹ của cậu, trước mắt vẫn chưa phát hiện phần tử khả nghi nào ở bên cạnh theo sát cô ấy."
Khóe miệng Tần Minh giật giật, khoa trương như vậy sao?
Tống Dĩnh nói thêm: "Bây giờ cô Nhiếp sống rất đầy đủ, công việc kinh doanh của ba và anh trai cô ấy cũng tương đối ổn định.

Thực ra, tôi đã làm theo lời của cậu chủ, bảo Thích Minh Huy chăm lo cho họ một chút rồi.

Còn cô Nhiếp cũng không làm thêm nữa, đang chuyên tâm vào việc học hành, hơn nữa, hình như gần đây cô ấy đang làm từ thiện, còn nhận con gái của Mộc Hải Nhiễm - Mộc Thư Vân làm cô giáo."
Tần Minh rất ngạc nhiên, anh đã gặp Mộc Thư Vân vài lần khi Mộc Hải Nhiễm ốm nặng, nghe nói vẫn luôn độc thân và đang phát triển ở Bắc Kinh, là một phú bà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận