Hai cô gái đang nói chuyện, đột nhiên nghe ngoài cửa xôn xao.
"Các người làm gì vậy? Ông đây nằm viện mà các người lại mở tiệc ở đây à? Các người xem tôi là người chết sao?" Một tiếng quát kiêu căng hống hách vang lên, làm bầu không khí đang náo nhiệt trở nên yên ắng.
Chỉ thấy Tần Thọ ngồi trên xe lăn, trên đùi bó bột, mặt sưng vù, tức giận như muốn đốt hết tất cả.
Trong đám vệ sĩ đi theo phía sau anh ta còn có Ngụy Quốc Bình - người từ trong gia tộc chạy tới giúp đỡ.
Tần Thọ quát xong lại cười một cách kỳ lạ: "Tôi bị người ta đánh phải vào viện, nhà họ Tào các người lại vui vẻ vậy sao? Ha ha, thật nực cười.
Thế mà trước đây các người còn nói với tôi là đừng khách sáo, cứ xem đây như nhà của mình, ha ha ha."
Tần Thọ vui buồn thất thường như vậy, chẳng phải tâm trạng đang rất tệ sao? Không ai trong nhà họ Tào dám tiếp lời.
Bà cụ Tào đang ở trong phòng chuẩn bị với cô con gái nuôi Trần Mục Linh.
Tần Thọ nhìn thấy Tào Nhụy Vân lại cười dữ tợn: "Ồ Tào Nhụy Vân, cô
đã suy nghĩ xong chuyện làm bạn gái tôi chưa? Nếu không phải nhớ cô, tôi sẽ chẳng quay lại chỗ tệ hại, đã tàn còn nát này.
Nhà họ Tào các cô cũng đủ nghèo đấy"
Cả thành phố Quảng đều biết nhà họ Tào tương đối khiêm tốn, hơn nữa ở đây là khu phố cổ tất nhiên có nhiều chỗ không bằng khu thành phố mới xây dựng, nhưng nếu nói nhà họ Tào nghèo thì thật sự làm người ta không thở nổi.
Vậy Tần Thọ phải giàu tới mức nào?
Chẳng qua không ai dám phản bác anh ta.
Nhà họ Tần quả thật là giàu đến mức chảy mỡ.
Tào Nhụy Vân sợ đến tái mặt, nắm chặt tay Mộc Tư Thuần.
Điều này làm Tần Thọ cũng chú ý tới Mộc Tư Thuần.
Mắt anh ta lập tức sáng lên vì phát hiện ra cô ta dường như còn xinh hơn, dáng người quyến rũ hơn và trẻ hơn Tào Nhụy Vân.
Tần Thọ luôn thích săn gái đẹp, vừa nhìn lập tức nổi máu dê.
Anh ta nhìn không dời mắt, đang muốn nói chuyện.
Ngụy Quốc Bình ở bên cạnh nhận ra bệnh cũ của cậu chủ tái phát, lập tức nhắc nhở: "Cậu chủ, mọi người đều đang nhìn nên cậu phải chú ý tới lễ nghi, không thể để nhà họ Tần chúng ta bị sỉ nhục vì hành vi cử chỉ của cậu được."
Tần Thọ nghe được lời cảnh cáo thì bĩu môi, chống cằm cố kìm chế, lại bày ra dáng vẻ đạo đức giả trước mặt người khác, thái độ rất chảnh: "Chú Tào, những gì cần nói thì Ngụy Quốc Bình đã nói với chú vào buổi trưa rồi.
Tối nay tôi tới đây là muốn nhận được câu trả lời.
Lần này tôi xảy ra chuyện ở nhà họ Tào, các chú phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Các chú tính chịu trách nhiệm thế nào vậy? Có đôi khi không phải nhiều người là có tác dụng đầu, thậm chí còn liên lụy tới bạn bè đấy."
Lời nói này lộ rõ ý uy hiếp, hình như muốn trừng trị luôn những người đứng về phía người nhà họ Tào, muốn dồn bọn họ vào đường cùng.
Mọi người đều nhìn sếp Tào, không biết ông ta sẽ có thái độ thể nào.
Tần Thọ đã tới quấy rối đúng vào lúc mở tiệc tối đấy.
Có người tương đối thành thật, nhân cơ hội này lập tức rời đi, không dám ở lại để tránh bị nhà họ Tần để ý tới.
Khách khứa tới đây vốn không nhiều, bây giờ lại càng ít hơn.
Sếp Tào mím môi, căng thẳng nói: "Cậu Tần, thật ra mẹ tôi nhận con gái nuôi tối nay nên mới bày chút tiệc rượu, không có gì đặc biệt cả"
"Nhận con gái nuôi à?" Tần Thọ nói: "Chú Tào, chú thật sự muốn tôi cười chết sao? Nhà họ Tào các chú rảnh rỗi tới mức làm mấy chuyện vô nghĩa đó à? Được rồi, bà cụ nhận con gái nuôi nên tôi không thể quấy rối, nếu không sẽ bị nói là bất lịch sự.
Vậy tôi cũng vào tham dự
là được rồi.
Sau khi tham dự xong bữa tiệc bà cụ nhận con gái nuôi, chúng ta lại bàn tới câu trả lời của chú."
Tần Thọ ngoắc tay, Ngụy Quốc Bình và một đám vệ sĩ đi thẳng vào trong nhà lớn.
Bầu không khí trong nhà họ Tào lập tức thay đổi.
Tần Thọ này tiến vào tham dự thì còn ai nuốt trôi được nữa? Anh ta làm vậy chẳng phải là muốn đuổi hết mọi người đi sao?