Thiếu Gia Ngông Cuồng


Nhà họ Tào không phải sẽ thành trò cười à?
Đột nhiên, bên trong phòng khách chợt vọng ra tiếng quát: "Anh đứng
lại đấy cho tôi.

Ở đây không chào đón anh!"
"Ai không chào đón tôi vậy?" Tần Thọ nghe thấy lời nói trong đại sảnh.

Không ngờ lại có người phụ nữ dám đuổi anh ta? Nhà họ Tào thấp kém ư? Đúng là buồn cười.

Tần Thọ anh ta đến nhà họ Tào là nể mặt nhà họ Tào, bây giờ bởi vì nhà họ Tào không bảo vệ được khiến anh ta bị bắt đi đánh đập và uy hiếp một trận, anh ta không động được vào cô gái tên Trần Mục Linh nhưng chẳng lẽ không động được vào nhà họ Tào?
Dù sao cũng phải xả cục tức này.

Tần Thọ cao giọng nói: "Chú Tào, chú phách lối quá nhỉ? Chú có can đảm đối đầu với tôi thật ư? Chẳng lẽ chú mới tìm được chỗ dựa?"
Sếp Tào vô cùng xấu hổ, ông ta không biết nên nói thế nào, nghe giọng nói có vẻ không quen lắm, rốt cuộc là ai đang quấy rối?
Không biết bây giờ tình cảnh nhà họ Tào rất nguy hiểm hay sao mà còn muốn kích thích Tần Thọ?
Lúc này, Trần Mục Linh đã thay bộ quần áo mới đỡ bà cụ Tào chậm rãi bước ra từ trong đại sảnh.


Một người tuổi già sức yếu, một người trẻ trung xinh đẹp, trước sự so sánh này Trần Mục Linh như viên ngọc sáng rực rỡ nhất, phối hợp với chiếc váy dài chiết eo, trông cô ta đẹp như tiên nữ.

Tần Thọ sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn phát hiện hai người đẹp tuyệt sắc khiến anh ta hơi bất ngờ.

Không đúng!
Người phụ nữ này chẳng phải là em gái qua đường mà anh ta phát hiện lúc uống rượu ở quán bar dạo trước sao? Lúc ấy muốn bắt chuyện, ai ngờ thất bại, đàn em của Tào Tương Lương còn đánh người ta bị thương, về sau để có được đổi phương, anh ta còn ỷ vào thế lực nhà mình đi đối phó với người nhà cô em gái này, định dằn mặt một trận, em gái kia còn không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?
Ai ngờ chuyện sau đó khiến anh ta cực kỳ hối hận.

Tần Thọ kinh ngạc nói: "Sao cô ta lại ở đây? Hình như cô ta chỉ là
người bình thường, sao lại ở cùng bà cụ Tào?"
Thực ra Trần Mục Linh hơi hoảng hốt, nhưng Tần Minh cổ vũ cô ta, bảo cô ta cứ tùy ý quát tháo Tần Thọ, tự tay đuổi anh ta đi, cô ta lựa chọn tin tưởng Tần Minh, bởi vì cô ta chỉ có thể tin tưởng Tần Minh.

Trần Mục Linh lại quát lớn: "Tần Thọ, anh còn muốn chịu đòn à?"
Mọi người giật mình, người đó là ai? Cô ta lấy đâu ra can đảm ăn nói với cậu Tần như vậy? Không thấy sếp Tào đứng khép nép bên cạnh giống như đàn em sao? Không thấy con cái và họ hàng nhà họ Tào đều trốn bên cạnh không dám ló đầu sao?
Em gái nhỏ như cô không hiểu đạo lý súng bắn chim đầu đàn sao?

"Haiz, em gái, em bớt nói đi." Sếp Tào lập tức quát cô ta.

Người bên cạnh cũng nói: "Cô ta đang gây thêm phiền phức đấy à? Đây là con gái nuôi bà cụ nhận đúng không? Sao mới vào nhà họ Tào chúng ta đã phách lối thế?"
"Xong, xong rồi, lần này xong thật rồi."
"Cậu Tần nổi giận rồi.

Chúng ta mau chạy đi."
Một số người không có gia thế lớn mạnh, thấy tình hình không ổn, lập tức lôi kéo người bên cạnh bỏ đi để tránh bị tai bay vạ gió.

Bọn họ không thể dính líu đến nhà họ Tào được.

Trần Mục Linh liếm môi, cô ta cực kỳ căng thẳng, nhưng nhìn Tần.

Minh đằng sau đám người, Tần Minh không đi, cô ta liền có dũng khí.

Cô ta lấy can đảm, nói: "Tần Thọ, anh trả lời đi? Trước đó anh phách lối lắm mà? Sao thế? Cảm thấy nhà họ Tào chúng tôi dễ bắt nạt à?"
Ngụy Quốc Bình cau mày, ông ta là người bàn chuyện làm ăn với tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ lần này, sao có thể không biết Trần Mục Linh là ai?
Mọi chuyện đều do cô nàng hồng nhan họa thủy này gây ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận