Đám người Tần Thọ đến nhanh mà đi cũng nhanh, khiến đám khách mời hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Chuyện gì thế này?"
"Cậu Tần hình như rất sợ hãi?"
"Cô Trần này hết sức xinh đẹp, nhưng có gì đặc biệt hay sao mà bà cụ Tào đích thân nhận làm con gái nuôi, chắc phải có gì đặc biệt chứ nhỉ?"
"Nghe nói cô ta có may mắn, có thể mang lại vận may cho nhà họ Tào.
Bây giờ xem ra hình như rất có hiệu quả.
Cậu Tần sợ thế cơ mà."
"Ôi, chiều này của nhà họ Tào lợi hại đấy, nhận con nuôi giải trừ vận xui à? Học chiêu ở rể của nhà họ Mộc à?"
"Ai mà giỏi thế? Nghe nói nhận con gái nuôi cũng có rất nhiều hạn chế và chú ý về điều kiện, nếu không cũng vô ích, vận may không phải cứ nói có là có đâu."
Người nhà họ Tào đều kinh ngạc đến ngây người, Tần Thọ đáng sợ thể mà cứ đi như vậy sao?
Sếp Tào đứng trong đám người đột nhiên kêu lên hưng phấn: "Đại sứ Tần! Đại sư Tần! Cho mời đại sư Tần cúng bái!".
Sếp Tào vô cùng vui mừng, Tần Minh từng nói, chỉ cần bà cụ Tào nhận con gái, nhà họ Tào sẽ có vận may, tai họa của nhà họ Tào có thể được hóa giải.
Lúc này mới nhận con gái nuôi, Tần Thọ đến nhà đã bị đuổi đi ngay?
Sếp Tào quá hưng phấn nên không suy nghĩ nhiều, cảm thấy lời nói của Tần Minh quả thực như vàng như ngọc, nói gì đúng đó, ông ta lập tức hô to: "Cho mời đại sư Tần!"
Keng, keng, cốc, tùng, keng, đội ngũ tấu nhạc dùng tiền mời đến lập tức gảy đàn tỳ bà, thổi kèn Xô-na, đánh trống thổi kèn.
Tầm mắt mọi người lập tức bị thu hút bởi một thanh niên tuấn tú mặc áo đạo sĩ bát quái thiên sư, đầu đội vòng hoa, cầm trong tay kiếm gỗ đào, lúc này Tần Minh từ ngoài sân chậm rãi đi tới, trông cực kỳ oai phong.
Tần Minh đi đến cửa đại sảnh, hơi cúi người với bà cụ Tào, nói: "Chúc mừng bà cụ Tào nhận một người con gái nuôi, vui vì có thêm một nữ, vận may dồi dào, tiêu tại giải nạn"
Vừa nhận con gái nuôi, phiền phức của nhà họ Tào liền biến mất nên tâm trạng bà cụ Tào rất tốt.
Bà cụ Tào trông thấy Tần Minh bèn cười đến nỗi không ngậm được miệng, nịnh nọt: "Đều nhờ đại sự Tần tính toán như thần, bói một quẻ cho tôi nhận cô con gái Mục Linh, nhà họ Tào chúng tôi mới qua được phiền phức.
Đây là phong bì cho cậu, mời đại sự Tần nhận lấy."
Tần Minh cầm lấy phong bì, hơi mỏng, chắc bên trong là một tờ chi phiếu.
Người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Tần Minh.
Tần Minh trang điểm, tô hai mắt đỏ rực như lửa, gương mặt cương nghị như điêu khắc, mặc thêm trang phục đạo sĩ cúng bái, người không thân với Tần Minh thật sự không nhận ra anh.
Ngược lại ai nấy nhà họ Mộc đều kinh ngạc đến ngây người, Tần Minh đang tấu hài đấy à?
Nhưng họ sẽ không lao ra chất vấn vào thời điểm này, đứng bên xem là được rồi.
Tần Minh đi đến trước bàn thờ, bởi vì không biết ảo thuật nên đành chậm rãi thắp nén hương, bài trời đất và Tam Thanh với dáng vẻ thành kính.
Thắp nén hương, nhúng nước bùa, Tần Minh tất nhiên sẽ không biểu diễn tiết mục miệng phun rượu mạnh chảy ra ngọn lửa mà bắt đầu múa kiếm, phối hợp với nhạc ở hai bên, múa kiếm đâu ra đấy.
Tần Minh học mấy cái này một cách vội vàng để ứng phó tạm thời, sau đó bắt đầu lẩm bẩm vài câu trong sách: "Bầu trời rộng lớn vô biên, đạo của ta hưng thịnh từng ngày, động huyền linh bảo, cao hơn Ngọc Hoàng, lễ nghĩa và niềm tin cao hơn cả Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn...!Hắt xì!".
Tần Minh thầm kêu không ổn, anh suýt nữa đọc ra khẩu hiệu của hòa thượng, vội hắt xì một cái làm lại.