Múa kiếm, đọc một tràng, Tần Minh lại bài trời đất, cầm bát nước bùa giội lên mặt sếp Tào là hoàn thành nghi thức gọi là "Giáng phúc", sau này nhà họ Tào Gia sẽ có vận may dồi dào.
Ban đầu sếp Tào vốn không tin lắm, nhưng ban nãy nhìn thấy Tần Thọ bị Trần Mục Linh quát tháo phải bỏ đi, chính miệng bảo sẽ nhận vòng tay và không so đo chuyện anh ta bị bắt đi ở nhà họ Tào, còn gác lại.
chuyện cưới xin với con gái Tào Nhụy Vân, không đề cập tới nữa.
Sếp Tào lập tức biến thành một giáo đồ thành kính, vô cùng bội phục Tần Minh, bởi vì lời Tần Minh nói đều ứng nghiệm, học trò của Trương Chân Nhân quả nhiên có bản lĩnh.
Ông ta bị giội nước bùa nhưng trong lòng vẫn vui vẻ.
Tần Minh tỏ ra trang nghiêm, người bên cạnh không tiện vạch trần động tác cúng bái có một số chỗ không chuẩn của anh.
cúng bái xong, Tần Minh còn cố ý nói: "Ai da, sếp Tào, đến nhà ông tôi mới phát hiện, chuyện lần này là do nhà ông có sao xấu mang vận rủi chiếu xuống, rơi vào người Tào Tương Lương con của ông, đúng là bất hạnh"
Sếp Tào quay lại nhìn Tào Tương Lương, nhớ lại đứa con trai này vẫn luôn là công tử bột, hình như suốt ngày gây ra tai họa chứ không phải chỉ mỗi chuyện lần này.
Sếp Tào nói: "Đại sư Tần, cậu nói vậy là sao?"
Tần Minh nói: "Ấn đường của Tào Tương Lương đen sì, toàn thân tỏa ra khí yếu, chắc chắn là có sao xấu thần xấu giáng xuống cơ thể.
Sếp Tào, không tin ông cứ từ từ mà xem, lần sau anh ta còn gây ra phiền phức lớn hơn, chọc vào người khó đối phó hơn.
Hơn nữa, thần xấu này đến rồi thì không dễ đuổi đi, đạo hạnh của tôi vẫn chưa thể làm được.
Cho nên về sau nhà họ Tào sẽ còn xảy ra một số tai họa."
Sếp Tào khẽ giật mình, vội vàng kéo tay Tần Minh nói: "Đại sư Tần, cậu phải giúp tôi.
Có câu nói rất hay, cứu người cứu cho chót, đưa Phật đưa đến Tây Thiên.
Cậu nhất định có cách mà, tiền không thành vấn đề."
Tần Minh cười nói: "Thật ra tôi quả thực không có cách đuổi sao xấu thần xấu đi, nhưng cách tránh thì vẫn có.
Đó là sếp Tào phải nhẫn nại một chút, để con của ông Tào Tương Lương cách xa nhà họ Tào một chút, ít nhất là ra khỏi phạm vị thành phố.
Hơn nữa nhất định phải có người trông chừng, đề phòng anh ta gây chuyện mọi lúc, tránh dẫn đến hậu quả không thể xử lý.
Như vậy mới có thể khiến nhà họ Tào tránh khỏi những chuyện phiền toái"
Lần này nhà họ Tào chọc vào nhà họ Tần, bọn họ đã sợ đến mức kinh hồn bạt vía, bây giờ sếp Tào vô cùng tin tưởng vào thuật xem bói của Tần Minh, nghe Tần Minh nói như vậy, ông ta lập tức nói: "Đại sư Tần, cách này được đấy.
Thằng nhóc kia không chịu học hành, tôi đã muốn dạy dỗ nó từ lâu rồi, tôi đưa nó về nhà tìm thầy cho nó, để nó chịu khổ cho nó biết, nhà họ Tào chúng tôi có được cuộc sống tốt như ngày hôm nay không dễ dàng gì".
Tần Minh cười đầy ẩn ý, nhà họ Tào là nhà giàu khiêm tốn ở thành phố Quảng, con cái đều có giáo dục, chỉ có mỗi Tào Tương Lương là khác biệt, bây giờ Tần Minh bày kể đưa anh ta đi, cũng thuận tiện cho Trần Mục Linh chỗ đứng vững chắc ở nhà họ Tào.
cúng bái xong, nhà họ Tào bắt đầu tiệc rượu, tuy lúc đầu không có nhiều người, nhưng sau đó các khách mời lần lượt biết nhà họ Tào giải quyết được phiền phức, hình như Tần Thọ đột nhiên sợ hãi dẫn thuộc hạ của mình rời đi.
Những người không có chính kiến đó lại nhao nhao trở về, lấy đủ mọi cớ bảo rằng bạn này chỉ là hiểu lầm, lý do dùng nhiều nhất là "Đến muộn".
Nhưng người nhà họ Tào không ngu ngốc, lần này ai đứng về phía bọn họ đến cuối cùng, sau này quan hệ chắc chắn sẽ càng thân thiết hơn.
Mà đại sự giả - thầy bói thật Tần Minh cũng trở thành nhân vật chính của tiệc rượu, các ông lớn nhà giàu đều đến lôi kéo làm quen với Tần Minh, Tần Minh cũng giả vờ giả vịt xem tướng tay, chém gió với bọn họ.
Dù sao khoác lác cũng không bị đánh thuế.
Phần sau của tiệc rượu, Tần Minh rảnh rỗi ra vườn hoa hít thở không khí, bỗng nhiên phía sau có một đôi tay nhỏ che hai mắt Tần Minh, sau đó ghé vào lỗ tai anh nói khẽ: "Đoán xem em là ai?"
Tần Minh ngửi thấy mùi hương cơ thể của Trần Mục Linh, cố ý cười trêu: "Ôi, ai áp ngực vào lưng tôi vậy? Sự ma sát này, Trần Mục Linh, sao ngực cậu lại nhỏ đi thế?"
"Hừ! Anh sờ rồi hay sao mà biết rõ vậy?" Nào ngờ người đáp lời không phải Trần Mục Linh mà là Mộc Tư Thuần, cô ta bực tức nhìn chằm chằm Tần Minh, nói: "Tần Minh, có phải anh sờ cô Trần rồi không mà quen thuộc vậy? Biết cô ta lớn hơn em? Hả?"
Tần Minh lập tức tối sầm mặt, làm thế nào đây? Không ngờ lại là Mộc Tư Thuần.
Tần Minh vội vàng giải thích: "Không, anh có sở đâu?"
Mộc Tư Thuần hai tay chống nạnh, tức giận phòng má, bởi vì uống ít rượu nên má đỏ ửng, cô ta nói: "Tần Minh, anh nói dối, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho em biết, anh từng sờ cô Trần, cách quần áo và nội y mà anh cũng biết cô ta lớn hơn em? Hả?"
Tần Minh vội vàng nói: "Mộc Tư Thuần, em để ý cái này làm gì?"
Mộc Tư Thuần nổi nóng nói: "Chẳng phải anh đang so sánh em với cô ta sao? Em không nhỏ hơn cô ta.
Anh nói đi, anh sờ bao giờ?"
Tần Minh vội vàng né tránh, nói: "Mộc Tư Thuần, em uống say rồi, mau đi tìm mẹ em đi, anh có việc đi đây."
.