Nhờ có sự nhúng tay của Tần Minh, người nhà họ Tào tin chắc Trần Mục Linh là người mang đến may mắn cho nhà họ Tào nên vô cùng khách sáo với cô ta, trẻ con trong nhà còn tới xin may mắn.
Trong nhà, Triệu Mộng Hoa ngạc nhiên cầm một tấm thẻ ngân hàng, nói: "Ôi, Mục Linh, mẹ nuôi em cho em mười triệu ư? Nhà giàu có khác, ra tay vô cùng hào phóng, em thành phú bà rồi đấy."
Trần Mục Linh cười: "Em không tham số tiền này.
Chỉ là cuối cùng cũng được an tâm, có chỗ dựa, có gia đình bảo vệ em, đáng tiếc gia đình này không phải kiểu như em muốn"
Triệu Mộng Hoa nhìn thấy cô ta nói đầy thương cảm, bèn nói: "Người nhà em không đến à? Không đến thì không đến chứ sao.
Dù sao cũng là mẹ kế, ba em cũng không thương em, chỉ lo cho em trai em.
Một mình cũng tốt mà."
Trần Mục Linh lập tức ôm lấy Triệu Mộng Hoa, đưa tay véo eo cô ta, nói: "Chị Mộng Hoa, chị mà chỉ có một mình à? Chị có bạn trai rồi đấy thôi? Bảo chị giới thiệu cho em một người mà sau một năm giới thiệu, em vẫn còn độc thân, em hâm mộ hạnh phúc của vợ chồng trẻ như chị lắm đấy"
Triệu Mộng Hoa vội nói: "Ôi, người đẹp của chị à, với điều kiện của em, vẫy tay thôi là đám con trai xếp hàng đến tận sông Hoàng Phố cơ mà? Em còn nói không thích, Tần Minh kia chẳng phải rất tốt sao.
Em xảy ra chuyện, lần nào cậu ấy cũng ở bên, ngoài bận rộn ra thì những điểm khác của cậu ấy rất tốt.
Lần này nhờ có cậu ấy nghĩ ra cách, chị thấy bây giờ cậu ấy có địa vị lắm, không còn ngày ngày giao thức ăn như trước nữa, giờ còn nghe nói cậu ấy nhận đại sư đạo giáo làm
thầy, sau này e sẽ lên như diều gặp gió.
Mục Linh, em mà không tranh sớm thì sẽ bị người khác cướp mất đấy."
Vừa nói đến đây, Trần Mục Linh lại thở dài nói: "Em hối hận quá.
Lúc trước em mà biết Tần Minh tốt như vậy, em đã không che cậu ấy rồi, ài, vì sao ông trời đưa một người đàn ông tốt như thể đến trước mặt em mà em lại không phát hiện ra nhỉ"
Triệu Mộng Hoa nói: "Bây giờ vẫn chưa muộn mà.
Giờ Tần Minh vẫn độc thân đấy thôi? Cậu ấy đang buồn vì chia tay với Nhiếp Hải Đường, vào lúc này em an ủi tâm hồn bị tổn thương của cậu ấy, để lại một hồi ức mãnh liệt trong lòng cậu ấy chẳng phải xong sao?"
Trần Mục Linh bỗng đưa tay ôm ngực, nếu nói hồi ức mãnh liệt, Tần Minh đã từng để lại cho cô ta, cô ta mãi mãi không quên cảnh cô ta từng tự mình nắm tay Tần Minh vuốt ve ngực mình.
Triệu Mộng Hoa tiếp tục bày mưu tính kế, cười xấu xa nói: "Lát nữa chị gọi cậu ấy qua, em hãy nói muốn báo đáp sự giúp đỡ lần này của cậu ấy, sau đó hôn cậu ấy, nếu cậu ấy không nhịn được muốn đè em xuống, em hãy nói không thể, phải xác lập quan hệ trước đã.
Đến lúc đó kiểu gì đàn ông cũng đồng ý với phụ nữ, A Dũng nhà chị cũng như vậy, lần nào cũng bị chỉ trị cho ngoan ngoãn"
Trần Mục Linh trợn mắt, có bạn thân nào như vậy không? Dám dạy chiều thiệt thòi này à.
Nhưng tuy là chiêu thiệt thòi, Trần Mục Linh vẫn nghe lọt tại, cô ta cũng đang ở độ tuổi thiếu nữ hoài xuân, thiếu thốn sự quan tâm của người nhà, bây giờ cảm động vì được Tần Minh cứu nhiều lần, đầu toàn nghĩ đến Tần Minh.
Lúc cô ta nghe Triệu Mộng Hoa nói, trong đầu cũng tưởng tượng ra cảnh cô ta và Tần Minh hôn nhau, tuy hai gò má nóng bừng, nhưng không ngừng tưởng tưởng lại được, tưởng tưởng đến cả cảnh lên giường.
"Ai da.." Một lúc sau Trần Mục Linh mới xấu hổ nói: "Chị Mộng Hoa, vậy, vậy không hay đầu, Tần Minh sẽ hiểu lầm em là loại con gái dễ dãi mất."
Triệu Mộng Hoa nói: "Ôi, em không chủ động còn để Tần Minh chủ động sao? Em đã làm tổn thương trái tim cậu ấy bao lần rồi? Vậy em
chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Minh bị người phụ nữ khác cướp đi thôi."
"Em..." Trần Mục Linh lại do dự, cô ta không cam tâm để người đàn ông mà khó khăn lắm mình mới thích bị người phụ nữ khác cướp đi.
.