Thiếu Gia Ngông Cuồng


“Không có gì, sắp xếp cho em một bộ phim ma để lộ cơ thể." Tần Minh nói: "Anh bảo không hợp với hình tượng của em nên từ chối rồi”
Mộc Tư Thuần lập tức rùng mình, lên tiếng: “ôi.

Em sợ ma nhất đấy, em không cần đâu, vẫn là anh rể hiểu em”
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên bên cạnh có một giọng nói mỉa mai: “Hừ, bình hoa dựa vào đàn ông, đúng là tởm.

Nhưng với trình độ vũ đạo của cô, ngày mai lên chương trình đợi mà xấu mặt đi”
Mộc Tư Thuần nhìn người đến, tức giận nói: “Liên quan gì đến cô? Lưu Tuyết Lệ, cô lo cho mình đi."
Lưu Tuyết Lệ đắc ý nói: “Nói tới thì tôi vẫn phải cảm ơn cô, có thông báo cô không muốn quay bộ phim ma, vừa khéo rơi vào tay tôi rồi.

Đúng là ngu ngốc, đối phương là đạo diễn phim ma chuyên nghiệp, lần này cũng là bộ phim được đầu tư trọng điểm, mười phần thì hết tâm chín phần là hot rồi.


Đần độn, nhảy không xong lại còn kén chọn phim, tưởng mình đóng một vai phụ
trong phim của đạo diễn Phùng rồi thì ghê gớm lắm à?"
Tần Minh nói: “Chúng tôi muốn làm gì không cần cô phải nhọc lòn gì? Có điều Tiểu Thuần của chúng tôi chọn kịch bản còn lại mà thôi.”
Lưu Tuyết Lệ kiêu ngạo xí” một tiếng, bảo: “Ngày mai lên sân khấu biểu diễn rồi, để xem thử hạng của cô tăng đến đâu? Ha ha, từ ba mươi sáu tăng lên ba mươi lăm? Đúng là có cố gắng đấy, cô không vượt qua được vị trí số một của tôi đâu”
Hai bên đối chọi gay gắt một hồi thì Tần Minh quay đầu hỏi: “Mộc Tư Thuần, em muốn giành quán quân chương trình này cỡ nào?”
“Cỡ nào? Tất nhiên là rất muốn rồi.” Mộc Tư Thuần dầu môi: “Anh rể, anh tưởng em đến chơi thôi à? Em muốn chơi thì đã chẳng tìm anh giúp em rồi.

Em không phục, dựa vào đầu mà vì em hơi ngốc nên cho rằng em chắc chắn không giành được quán quân chứ? Em có thể cố gắng, tối nào em cũng tập nhảy mà.

Em muốn trước khi tốt nghiệp đã có được nhiều thành tích một chút, ước mơ của em là làm siêu sao.

Anh rể, anh tiếp tục giúp em, nhé?”.

Mộc Tư Thuần cho rằng Tần Minh chế phiền nên muốn đi, cô ta lập tức dùng tuyệt chiều, kéo tay Tần Minh vừa lắc vừa làm nũng.

Tần Minh nói: “Được rồi được rồi, xem ra anh phải mặt dày đi mời người có chuyên môn đến dạy riêng cho em rồi.”
“Ai vậy?” Mộc Tư Thuần vui mừng hỏi.

Tần Minh đáp: “Liệu Thanh Tuyền, người ta là diễn viên vũ đạo cấp quốc gia, thân với anh.


Anh mở miệng nhờ người ta mỗi tối đến dạy cho em”
Mộc Tư Thuần đảo mắt, hỏi: “Tần Minh, anh quen biết với cô Liêu từ khi nào thế? Anh đừng có ngoại tình đẩy nhé”
Tần Minh liếc cô ta, nói: “Em nghĩ cái gì vậy? Trẻ con”
Mộc Tư Thuần sững sờ: “Em chỉ nhỏ hơn anh một tuổi, em còn trẻ con sao? Xùy, Tần Minh, trước đây anh nhìn em với ánh mắt thèm thuồng đấy nhé."
Phụt, Tần Minh phun một ngụm máu ra, cạn lời nói: “Hồi nào? Anh làm gì có?”
Mộc Tư Thuần nói: “Hừ, lúc ở Tương Tây cướp nụ hôn đầu của em”
Mặt Tần Minh đỏ lên, anh cũng là đàn ông mà, thỉnh thoảng kích động là điều khó tránh khỏi.

“Khụ khụ, nói linh tinh, được rồi, đi thôi.

Hôm nay phải mời người ta ăn cơm, đi đi đi” Tần Minh vội giục, chuyển đề tài.

Mộc Tư Thuần hỏi: “Lần này lại là ai?”

Tần Minh nói: “Gặp rồi em biết ngay thôi.”
Tiệm cơm nhỏ ven đường, Tần Minh chuẩn bị gọi món.

Đang ngồi bên cạnh anh là ba cô gái như hoa như ngọc, xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa cô nào cũng trang điểm kỹ càng, ăn mặc đẹp đẽ giống như đến dùng bữa ở nhà hàng sang trọng, một chút phấn son thôi mà đã đẹp chim sa cá lặn.

Bởi vì ba cô gái quá đẹp nên thu hút ánh mắt ghen tị của khách khứa xung quanh.

Sao một thằng nhóc như Tần Minh, ăn mặc thì bình thường, vẻ ngoài không có gì đặc biệt mà lại hẹn được ba cô gái xinh đẹp như vậy? Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu, sao tôi không hẹn được?
Tần Minh lau chén đũa xong, nhìn sắc mặt của Tôn Thường Hi đang ngồi bên cạnh không được tốt lắm, lại thấy Liệu Thanh Tuyền cũng xụ mặt, rót trà nịnh nọt, nói: "Chị Thường Hi, chị Tuyền, hai người sao vậy? Chỗ này không ổn hay sao? Em cũng đâu còn cách nào khác đúng không? Dù sao em nghèo mà."
Tôn Thường Hi liếc anh, lòng có cảm giác thất vọng hụt hẫng, hơi khó chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận