Tôn Thường Hi nhìn theo phía ngón tay Tần Minh đang chỉ, quả nhiên nhìn thấy một chiếc du thuyền bốn tầng.
Cô ấy lập tức cười với Tần Minh, giơ ngón tay cái lên nói: "Cậu được lắm, suy nghĩ rất chu đáo, nếu mẹ tôi được cứu thì nhà chúng tôi nợ cậu một ân tình rất lớn"
Tần Minh lấy di động ra gọi điện: "Tất Nguyên, trực tiếp ngăn chiếc ca nô phía trước lại, đừng đâm vào, chú ý an toàn của con tin"
Tôn Thường Hi đứng bên cạnh nghe thấy vậy, đây giống gọi bạn đến giúp sao? Càng giống như Tần Minh đang ra lệnh hơn.
Mặc dù trong lòng cô ấy nghi ngờ về thân phận của Tần Minh, nhưng đang cấp bách cứu người thân, Tôn Thường Hi cũng không nghĩ nhiều.
Vài chiếc thuyền ca nô nhỏ cũng được hạ xuống từ trên du thuyền lớn phía trước, tạo thành một vòng tròn bao vây Phương Mân.
Phương Mân cũng tuyệt vọng, muốn trốn ra biển, sau đó đi vòng lại, kết quả là Tần Minh lại có thể điều động du thuyền lớn trực tiếp vây ông ta lại.
AL
Hú hú...!Phương Mân cũng phát điên rồi, thấy không còn hy vọng chạy trốn nữa, ông ta quay đầu đâm về phía ba người Tần Minh, đây là muốn cùng chết sao?
A Long hiểu được ý đồ của đối phương, nhanh chóng tránh đi, nhưng vốn dĩ khoảng cách giữa hai chiếc ca nô cũng không quá xa, Phương Mân giống như phát điên lao tới, hơn nữa còn bắn loạn mấy phát súng, vừa hay bắn hỏng động cơ của chiếc ca nô.
Nhìn thấy ông ta sắp đâm tới, A Long thấy vậy, lập tức bảo vệ Tần Minh rồi hét lớn: "Mau nhảy đi"
Bùm!
Trong nháy mắt, hai chiếc ca nô đâm thẳng vào nhau, cả năm người đều bị chấn động rồi rơi xuống biển.
Tần Minh chỉ cảm thấy mặt mình đảo qua đảo lại, trời đất quay cuồng, một lát liền sặc nước biển.
Đáy biển vào ban đêm đen như mực, giống như rơi xuống vực sâu vậy, Tần Minh hoàn toàn không nhìn thấy phương hướng hay bất kỳ ai, bất cứ thứ gì.
Phải một lúc sau Tần Minh mới hoàn hồn, mặc dù bị sặc nước làm cho Tần Minh rất khó chịu, nhưng khi ngàn cân treo sợi tóc, Tần Minh lấy điện thoại Huawei hơn một nghìn tệ trong túi ra, dù hơn một nghìn tệ nhưng mà nó chống nước.
Sau một hồi vật vã dưới nước, Tần Minh bật chức năng đèn pin lên, nhưng không hề có tác dụng gì cả, không nhìn thấy vẫn là không nhìn thấy.
Nhưng mà Tần Minh dựa vào chút ánh sáng yếu ớt này phát hiện đằng sau có một bóng người, anh liền đưa tay ra chộp lấy, quả nhiên vớ được một người.
Tần Minh kéo người đó lại, xác nhận là một người phụ nữ, bởi vì bộ phận nào đó trên người đối phương rất mềm mại, trong lòng Tần Minh liền có cảm giác.
Bởi vì trên người đối phương không có bất kỳ sợi dây trói nào, nên không thể là mẹ của Tôn Thường Hi được.
Tần Minh kéo Tôn Thường Hi vài cái, phát hiện cô ấy đã ngất đi rồi, một lực rất lớn kéo tay cô ấy chìm xuống.
Tần Minh sờ sờ thì phát hiện cánh tay của cô ấy bị dây thừng của ca nô đang chìm xuống quấn vào, Tần Minh cũng bị buộc chìm xuống theo cô ấy.
Trong tình huống này, đầu óc Tần Minh hoàn toàn trống rỗng, anh không biết phải làm sao, chỉ không ngừng kéo Tôn Thường Hi không cho cô ấy chìm xuống, càng lo lắng thì càng không nghĩ ra cách gì.
Nếu không phải anh luyện tập môn khí công của núi Hổ Long, dung tích phổi tăng lên rất nhiều thì anh đã không thể kiên trì được nữa rồi.
Nhưng Tần Minh tùy tiện kéo lung tung lại may mắn kéo được sợi dây thừng của ca nô ra, Tôn Thường Hi được giải thoát, anh chống chọi
với áp suất nước ôm Tôn Thường Hi ngoi lên trên theo ánh sáng chiếu rọi trên mặt nước.
Lúc này ở trên mặt nước, A Long đã bắt được kẻ chủ mưu Phương Mân và cũng vớt được mẹ của Tôn Thường Hi.
Tất Nguyên và đội ám sát cầm đèn công suất cao trên du thuyền chiếu sáng vùng nước gần đó, mười mấy người thay nhau xuống dưới tìm người.
Nếu Tần Minh xảy ra chuyện gì thì hắn ta không thể chịu trách nhiệm được, người nào người nấy đều lo lắng.
Nhưng một lúc sau, Tần Minh tự mình ngoi lên, anh ôm Tôn Thường Hi nổi lên trên mặt nước.
“Khụ khụ..” Tần Minh được mấy người đàn em dìu lên du thuyền, Tôn Thường Hi cũng hít thở được rồi, đau đớn ho ra mấy ngụm nước biển, tự lẩm bẩm một mình: “Tần Minh, cậu không sao, không sao."
Tôn Thường Hi đột nhiên ngồi dậy nhìn thấy Tần Minh đang ngồi bên cạnh nhìn cô ấy, sau đó lại nhìn mẹ mình đang hôn mê sau khi được cứu.
Tần Minh nhếch môi cười: "Tôi không."
Tôn Thường Hi không đợi Tần Minh nói xong, cô ấy đã ôm lấy anh, kích động bật khóc: "Cậu không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi, tôi sợ quá"
Tần Minh ngơ ngác, không biết tại sao, việc đầu tiên sau khi Tôn Thường Hi tỉnh lại là lo lắng cho an nguy của anh, trong lòng anh có chút cảm động..