Thiếu Gia Ngông Cuồng


Trương Toàn Chân bất lực lắc đầu xua tay nói: "Triệu Trinh tin phật, cách của tôi không có tác dụng"
Tần Minh đã nghe Thường Hồng Hi nói không ít về sự lớn mạnh của nhà họ Triệu, trong Hoa Hạ không có ai có thể lay động được.

Nhà họ Triệu quanh năm bị kẻ địch không rõ âm thầm ám sát, hạ độc, gây sự cố, nhiễu loạn, vụ oan vân vân.

Bọn họ là một thành viên trong tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ nên đã quá quen với những thủ đoạn này, đồng thời cũng có cơ chế ứng phó bảo vệ riêng.

Thường Hồng Hi từng nói nhà họ Triệu là một gia đình quyền quý cổ xưa, tổ tiên từng có người làm quan tới chức Lễ bộ Thượng thư, còn làm thầy của hoàng đế.

Cho dù là bây giờ, trong nhà họ Triệu vẫn có người đảm nhiệm chức vụ cấp Bộ trong nước, thậm chí là Tư lệnh Quân khu.

Nhà họ Triệu bắt đầu quật khởi vào giữa triều Minh tới nay chưa từng suy sụp, vẫn là trụ cột vững vàng trong ban Giám đốc tối cao của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ.

Tần Minh muốn thu thập nhà họ Triệu sẽ không dễ dàng gì.


Bây giờ anh tạm thời trở thành một thành viên trong đám con cháu nhà họ Triệu, ngược lại có thể mượn núi Chung Nam làm lối tắt lên làm quan, có thể thấy được nhiều điều mà bình thường khó nhìn thấy.

Tần Minh lại lo lắng nói: "Thầy, nếu tôi thất bại chẳng phải sẽ lãng phí tâm huyết của thầy sao? Hơn nữa, tôi có thể sẽ bị nhằm vào."
Trương Toàn Chân nói: "Nếu cậu thất bại thì cứ thất bại thôi.

Tôi chỉ muốn gặp mặt Vợ chồng bọn họ để hỏi về chuyện năm đó chứ đâu phải muốn làm chuyện gì phạm pháp với bọn họ.

Đổi thân phận cũng là do Triệu Chính Ngôn chủ động đề nghị với cậu.

Đến lúc đó, cậu cứ việc phủ nhận, giả vờ mất trí nhớ, chờ tới lúc bị phát hiện lại nói mình mất trí nhớ, sẽ không có vấn đề gì quá lớn."
Tần Minh nheo mắt, Trương Toàn Chân thật sự không hổ danh là lão thầy bói giỏi lừa thần giả quỷ, quanh co lòng vòng, bày sẵn cả đường lui cho anh.

Mục đích của Trương Toàn Chân tương đối đơn thuần những mục đích của Tần Minh lại phức tạp.

Tần Minh suy nghĩ một lát mới nói: "Thầy, tôi cần phải suy nghĩ kỹ đã."
Trương Toàn Chân gật đầu: "Thế bao giờ thì cậu trả lời cho tôi?"
Tần Minh nghĩ ngợi rồi nắm chặt nắm tay nói: "Tôi nghĩ không qua một tháng đầu.

Cứ chờ sau khi anh tôi cưới vợ xong đã"
-
Tần Minh cầm hình của Triệu Chính Ngôn trong tay, đi đến khuôn viên trường đại học.

Người này rất giống anh, cũng trạc tuổi nhau nhưng bị cận, hơn nữa khí chất thua xa anh.


Cậu ta là con cháu nhà họ Triệu, ba cậu ta - Triệu Tụng Lễ là con riêng, liên lụy đến Triệu Chính Ngôn cũng không được người nhà họ Triệu yêu thích cho lắm.

Tần Minh nhớ lại, trước đó Olmei đã thu thập tài liệu và thông tin của nhà họ Triệu nhưng lại bỏ sót tên Triệu Chính Ngôn này.

Nhưng mẹ của cậu ta là Tần Mặc - cô cả của nhà họ Tần ở Thượng Hải.

Khác với ba mình là Triệu Tụng Lễ không được nhà họ Triệu yêu thương, mẹ của cậu ta - Tần Mặc ở Thượng Hải được nhà họ Tần vô cùng yêu thương và nuông chiều, vì vậy nên cha con Triệu Tụng Lễ và Triệu Chính Ngôn cũng có chút địa vị.

Phải nói là Triệu Tụng Lễ có mắt nhìn người và có bản lĩnh, cưới được một người vợ tốt.

Tần Mặc cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, duyên dáng, có tài năng, là một người vợ hiền.

Nhưng không biết sao lại sinh ra Triệu Chính Ngôn - một đứa con trai không có triển vọng mẩy.

Đột nhiên Tần Minh vỗ đầu nói: “Mình nghĩ ra rồi! Lần đó mình đến lâu đài cổ ở nước Đức cứu Nhiếp Hải Đường, ở đó là Tần Trọng Bách của nhà họ Tần ở Thượng Hải, đúng, hình như là tên này.

Người đó gọi mình là em họ, còn nói mình có vợ chưa cưới và sẽ nhận ra mình cho dù mình có hóa thành tro.


Thì ra lúc đó xem mình thành tên Triệu Chính Ngôn này à? Thảo nào.”
Cuối cùng Tần Minh cũng nghĩ ra, trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, còn xảy ra với anh chứ.

Tần Minh xé tấm ảnh trên tay, tự lẩm bẩm: “Cậu chủ nhà giàu này, có gì mà nghĩ không thông, yên ổn làm cậu chủ nhà giàu không muốn, lại cứ muốn sống một cuộc sống khác? Tưởng chịu khổ mà dễ sao? Rốt cuộc tại sao cậu ta lại muốn thoát khỏi phạm vi ban đầu? Đúng là không hiểu nổi.”
Tần Minh vứt ảnh đi, lấy điện thoại ra gọi cho anh trai: “Alo, anh, hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi? À, tuần sau sao? Tổ chức ở quê trước rồi lại tổ chức ở Tô Châu à? Tô Châu em cũng không đi được, em về quê chúc mừng anh, ha ha ha, lần này ba mẹ vui rồi, anh phải cố gắng hơn nữa, để ba mẹ được bế cháu sớm một chút...!Chuyện bên công ty anh cứ yên tâm đi, mấy người bạn của em đều rất có bản lĩnh, được được, hai ngày nữa em cũng về quê”
Tần Minh vừa đi vừa nói, không phát hiện Lý Mộng đang đứng ở sau gốc bên bên đường.

Lý Mộng nhìn bóng lưng Tần Minh, nhanh chóng chạy đến thùng rác vừa rồi, cô ta tìm lại bức ảnh Tần Minh vừa mới ném đi.

Lý Mộng lẩm bẩm: “Tần Minh, sau khi trở nên giàu có, cả ngày không ở trong trường, muốn thể hiện cho anh xem tôi đã thay đổi cũng khó.

E? Rốt cuộc người trong bức ảnh này là ai? Cầm về dán lại xem thử.”
Lúc này, ở sân lớn nhà họ Mộc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận