Mộc Tiêu Kiều dứt khoát vứt đồ ăn Nhiếp Hải Đường giao, trong lòng hơi tức giận.
Với giác quan thứ sáu của người phụ nữ, cô ta cảm nhận được chắc chắn Nhiếp Hải Đường đã biết gì đó, cô ta nghĩ Nhiếp Hải Đường đang thách thức.
Mộc Tiêu Kiều buồn bã dựa lưng vào tường, cô ta tức giận, cô ta khó chịu, cô ta hận mình không hăng hái tranh giành, tại sao lại yêu tên khốn Tần Minh chứ?
Với điều kiện và nhan sắc của cô ta, lúc đi học có vô số chàng trai theo đuổi, tốt nghiệp rồi thì biết bao cậu ấm nhà giàu đến tận cửa xem mắt nhưng cô ta đều từ chối.
Phụ nữ đẹp đều thích mơ mộng.
Mộc Tiêu Kiều cũng không ngoại lệ, cô ta từng tưởng tượng mình có thể kết hôn với một người chồng tốt, người đàn ông tương lai của cô ta là một người chỉ cần lên tiếng là trăm người hưởng ứng, vừa đẹp trai vừa có bản lĩnh, có tài có chỉ đứng ở đỉnh cao, thật lòng thật dạ với cô ta, giống với tổng tài bá đạo như trong tiểu thuyết trên mạng.
Nhưng vì xung hỉ cho ông nội, đồng thời cũng cứu vớt nhà họ Mộc đang trong khó khăn, cô ta nghe theo sự sắp xếp của ba, đóng cửa trái tim mình, lựa chọn kết hôn với một người đàn ông xa lạ.
Quả thực lúc đầu Mộc Tiêu Kiều bất mãn đủ điều với Tần Minh, cũng lười quan tâm đến anh, nhưng sống chung với nhau, ngoài việc Tần Minh quá khiêm tốn ra thì những điểm khác gần như có thể khiến cô ta bị thu hút.
Trông thì Tần Minh như không quan tâm đến cô, luôn muốn ly hôn nhưng lại âm thầm quan tâm đến cô ta, điều này khiến Mộc Tiêu Kiều cảm động.
Dưới hai loại tương phản nhau, cô ta càng lún càng sâu, cho đến khi không thể nào vùng vẫy được nữa.
Nhưng Tần Minh yêu Nhiếp Hải Đường, đây luôn là cái dằm trong tim Mộc Tiêu Kiều.
Một lúc lâu sau, Mộc Tiêu Kiều lau khô nước mắt, siết chặt nắm đấm, nói: “Cô diễu võ dương oai với tôi sao? Người đàn ông của tôi, tôi sẽ không nhường cho cô đầu”
Ở bên ngoài, Nhiếp Hải Đường nhìn cánh cửa đột nhiên bị đóng sầm lại, cô mím môi hít thở sâu, cố gắng để tâm trạng của mình bình tĩnh lại.
Nhiếp Hải Đường hít thở sâu: “Việc rèn luyện của mình vẫn chưa kết thúc, phù...!Nhiếp Hải Đường, mày phải đứng vững, bình tĩnh.
Nếu không phải em bị Thường Hồng Hi lừa thì em đã không cho anh cơ hội, nhưng tất cả vẫn còn kịp, vẫn kịp.
Nhiếp Hải Đường nhanh chóng ra khỏi căn hộ, tiếp tục đi giao đồ ăn.
Khoác trên mình chiếc áo khoác vàng chạy khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh cho đến hơn tảm giờ tối mới dừng lại.
Cô cầm một miếng bánh kẹp thịt, mệt mỏi ngồi ở hàng ghế dài trong công viên nhỏ ở bên đường, gặm từng miếng từng miếng, mắt nhìn chằm chằm vào tòa nhà cao tầng phía xa.
Gió bụi đường dài cũng không cách nào che đi được khuôn mặt xinh đẹp của cô, mái tóc tung bay trong gió.
Ăn xong, Nhiếp Hải Đường mở điện thoại đăng nhập vào diễn đàn của trường cũ - Đại học công nghệ tỉnh Hoa, tìm tin tức liên quan đến Tần Minh.
“Sốc! Người máy thu hoạch hoa khôi giảng đường thành công trở thành thầy bói, lên đồng ở đại viện nhà họ Tào, giả thần giả quý”
“Sốc! Có vẻ người máy thu hoạch hoa khôi giảng đường đã lừa được Trần Mục Linh về tay rồi.”
“Thảo luận đi, rốt cuộc Tần Minh làm gì ở công ty mà làm đến chức phó tổng giám đốc thế? Nghe nói anh trai cậu ta là sếp lớn của công ty.”
“Khó ưa, bạn cùng phòng của Tần Minh thừa nhận Tần Minh thường không về ký túc xá, xác suất chín mươi chín phần trăm là ra ngoài tán gái”
“Giẻ rách làm thế nào để cua được hoa khôi giàu có, sự phản kích của Tần Minh lớp kinh tế năm tư, vào nhóm một trăm tệ, kinh nghiệm truyền lại từ Tần Minh, đảm bảo bạn cũng có thể trở thành Tần Minh thứ hai”
Nhiếp Hải Đường nhìn thấy những tiêu đề tưởng tượng phong phú này thì không khỏi lộ ra nụ cười quyến rũ, cô hoàn toàn không tin những nội dung trên diễn đàn, Tần Minh trong trái tim cô mãi mãi là tốt nhất.
Lúc bạn không có gì trong tay thì xã hội này có quá nhiều ác ý.
Nhưng khi bạn trở nên thành công, chẳng những ác ý không mất đi mà còn nhiều hơn.
Có điều, những nội dung tán gẫu này vẫn có một vài điều là thật, nó có thể cho cô biết gần đây Tần Minh đang làm gì, thỉnh thoảng còn có vài bức ảnh, giải tỏa nỗi nhớ nhung.
Cái gì? Chủ động gọi cho Tần Minh?
Đã có vô số lần Nhiếp Hải Đường có suy nghĩ này, nhưng cô không dám.
Ngày đó khi cô muốn nói với Tần Minh sự thật, đột nhiên sát thủ xuất hiện, họng súng đen ngòm chĩa vào trán cô, nỗi sợ lan ra khắp người.
Cuộc gọi cảnh cáo của Thường Hồng Hi khiến cô ăn ngủ không yên.
Sau hôm đó, không hiểu sao ba người bạn cùng phòng ký túc xá của cô thôi học, vài giáo viên cũng đột nhiên biến mất, ngay cả cô quản lý ký túc xá cũng đổi người khác.
Lúc đó lại liên lạc với Tần Minh trước khi rời khỏi thành phố Quảng thì Tần Minh gặp phải khủng bố đánh úp.
Rốt cuộc ba nuôi của Tần Minh bản lĩnh cỡ nào, cô cũng đoán được một hai phần.
Mặc dù về sau thông qua cách liên lạc của người khác, hai người đã hóa giải những nghi ngờ trước đây.
Tần Minh đảm bảo với cô, sau khi anh hoàn thành tất cả mọi chuyện rồi sẽ đến tìm cô, nhưng Nhiếp Hải Đường vẫn không kiềm chế được mà nhớ đến Tần Minh.
Nhiếp Hải Đường trượt điện thoại, lẩm bẩm: “Mình tin anh ấy, anh ấy sẽ không nói dối mình.
Đợi lần sau anh ấy gặp mình, mình sẽ trở nên xuất sắc hơn.”
Đúng lúc này, một chiếc xe dừng bên đường, một người đàn ông đeo kính, mặc vest mang giày da đi tới.
Nhiếp Hải Đường nhìn gương mặt quen thuộc đó, cau mày lại.
Người đàn ông lên tiếng, giọng nói hơi không nỡ: “Nhiếp Hải Đường, sao cậu lại đi giao đồ ăn? Chẳng phải cậu nói cậu trúng số, sẽ không đi giao đồ ăn nữa sao?”
Nhiếp Hải Đường không vui nói: “Triệu Chính Ngôn, tôi làm gì không cần phải nói với cậu đúng không? Tôi đã bàn với cửa hàng bán mang đi rồi, phải giao hàng cho đến khi tìm được nhân viên mới, tôi không thể hủy hợp đồng được.
Hơn nữa, giao đồ ăn cũng là dựa vào đôi tay để kiếm tiền, tôi không cảm thấy có gì xấu hổ
Triệu Chính Ngôn e dè nói: “Nhưng...!nhưng người như cậu không nên đi giao đồ ăn và ăn bánh mì kęp vía hè.".