Thiếu Gia Ngông Cuồng


Một lúc lâu sau, người nhà bệnh nhân kia mới tỉnh táo lại, chàng trai tầm thường này có thân.

phận lớn quá! Lòng tốt của anh ta không đáng tận một trăm nghìn đâu? Một trăm nghìn nói cho là cho, quả hào sảng, nhất định phải làm quen mới được.

Anh ta lập tức nói: "Này, có thể cho tôi tiền mặt không? Người anh em, không, anh ơi...!Trời ơi, đâu mất rồi?"
Tần Minh gọi điện thoại xong liền quay lại phòng bệnh.

Điều dưỡng viên lười biếng kia vẫn đang ngủ, Tần Minh cũng không trông cậy vào bà ta, anh ngồi xuống giường bệnh, khoanh hai chân lại, bắt đầu ôn tập công phu hít thở thổ nạp của đạo giáo mà Trương Toàn Chân truyền thụ.

Một tiếng sau, Tần Minh thở một hơi khí bẩn thật dài, cả người sảng khoái hắn.


Nhưng bệnh tình không thay đổi chút nào, chỉ dễ chịu hơn một chút mà thôi.

Nhưng mỗi ngày tiếp theo, Tần Minh đều dựa theo thói quen trước kia, sáng sớm và buổi tối đều "luyện công" đúng giờ, dần dần cơ thể Tần Minh hồi phục một nửa trình độ trước kia, chạy nhảy không thành vấn đề.

Trong khoảng thời gian này, vẫn không có ai đến thăm "Triệu Chính Ngôn" như cũ, dù là cô gái lần trước đưa kính cho anh cũng không tới.

Cuối cùng vào ngày thứ mười Tần Minh nằm viện, Trương Toàn Chân tới.

Tần Minh trông thấy Trương Toàn Chân cười tủm tỉm, phản ứng đầu tiên của anh là ném cơm.

trưa trên tay về phía ông ta, mắng to: "Lão già thối tha Trương Toàn Chân, tôi phải lột sạch rấu của ông."
Trương Toàn Chân lách người tránh đĩa cơm của Tần Minh, cười tủm tỉm nói: "Ôi, cậu ở trong bệnh viện ăn ngon ngủ kỹ, hồi phục tốt lắm nhỉ, xem ra tôi tính toán không sai, hôm nay có thể ra viện"

"Triệu Chính Ngân mày còn thể thống không hả, có ai đối xử với thầy của mình như mày không? Gặp mặt là ném cơm à?" Bỗng nhiên có một người đàn ông trung niên lạnh lùng bước ra từ đằng sau Trương Toàn Chân, ông ta đeo kính, khuôn mặt tuấn tú, nhưng năm tháng cũng để lại trên mặt ông ta không ít nếp nhăn, lúc còn trẻ chắc chắn là một người đẹp trai.

Đây là lần đầu tiên Tần Minh nhìn thấy Triệu Tụng Lễ ngoài đời, ông ta ngang tàng và hung dữ hơn trên ảnh rất nhiều, khiến anh cảm thấy ông ta không phải là một người đơn giản.

Nhưng Tần Minh không sợ, ngược lại còn có cảm giác thân thiết.

Tần Minh đuổi điều dưỡng viên đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Trương Toàn Chân và Tần Minh.

Tần Minh thấy người xung quanh đi hết, bèn gãi bộ râu lâu ngày không cao, lẩm bẩm: "Ơ? Dao gọt hoa quả đâu mất rồi? Lão già thổi tha, ông đừng đi, hôm nay tôi nhất định phải cho ông đẹp mặt"
Trương Toàn Chân vội vàng tiến lên đè tay Tần Minh, nói: "Tiểu Tần à, cậu làm gì thế? Cậu đang trách thầy đưa cậu đến đây mà không nói tiếng nào sao? Cậu quên chuyện đã hứa với thầy rồi à?"
Tần Minh không vui hừ một cái, nói: "Thầy cũng tử tế quá cơ, đùng một cái đưa tôi đến Thượng Hải.

Thân phận của tôi cũng đột nhiên thay đổi, tôi còn rất nhiều chuyện chưa kịp sắp xếp"
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận