Thiếu Gia Ngông Cuồng


Trương Toàn Chân cười đắc ý, ông ta nhặt một cục đá từ dưới đất lên.

Tần Minh liếc nhìn, kinh ngạc nói: "Thầy, không lẽ thầy định biểu diễn cho tôi xem tiết mục tay không bóp vụn đá thành bột?"
Trương Toàn Chân nói: "Nhìn kỹ cột đèn đường thứ ba phía trước đi."
Nghe Trương Toàn Chân nói vậy Tần Minh ngẩng đầu nhìn về phía cột đèn đường thứ ba bên lề đường, nghe Trương Toàn Chân "hây" một tiếng rồi sau đó thấy ông ta ném mạnh cục đá.

Bịch, bóng đèn đường bị vỡ, đèn tắt ngúm.

Tần Minh kinh ngạc, khoảng cách này khá xa, khoảng hơn hai mươi mét, hơn nữa đèn đường có chụp đèn, còn cao bốn, năm mét, vậy mà Trương Toàn Chân thoáng một cái đã ném trúng, có thể thấy được thực lực của ông ta.

Trương Toàn Chân nói: "Đạn rồi cũng có lúc dùng hết, nhưng võ thuật Trung Hoa của chúng ta lấy con người làm gốc, chỉ cần có bản lĩnh thì có thể lợi dụng vạn vật.


Vừa rồi nếu cục đá của tôi đập vào đầu người thì có thể sẽ u đầu mẻ trán.

Với cả, Hoa Hạ chúng ta cầm súng, cậu luyện cách bắn súng chẳng thà luyện công phu còn thực dụng hơn.

Cách bắn súng có thể kéo dài tuổi thọ của cậu sao? Có thể khiến cậu không bị thận hư nếu sau này có nhiều phụ nữ sao?"
Tần Minh nheo mắt, tuy Trương Toàn Chân nói với vẻ hời hợt nhưng lời ông ta rất có lý.

Tần Minh bất lực phàn nàn: "Thầy, ai nói sau này tôi có nhiều phụ nữ? Tôi ủng hộ chế độ một vợ một chồng mà"
Trương Toàn Chân cười nói: "Được rồi, cậu là để vương có mệnh đào hoa, chạy không thoát được đâu.

Tôi đưa cậu về nhà rồi nên tôi đi đây.

Đừng quên chuyện tôi dặn cậu."
Tiễn Trương Toàn Chân đi, Tần Minh ngẩng đầu nhìn căn nhà lớn dưới núi xa,
hơi kém so với biệt thự trên đỉnh Vân Sơn của anh ở thành phố Quảng, nhưng cũng miễn cưỡng ở tạm được, chắc là thoải mái hơn ký túc xá đại học.

Tần Minh nhấn chuông cửa, một bác gái trung niên nhanh chóng đi ra.

"Ôi, cậu hai, sao cậu lại trở về một mình?" Thái độ của người giúp việc khá tốt, dù sao bà ấy cũng làm thuê cho nhà Triệu Chính Ngôn.

Tần Minh nhớ lại tư liệu Olmei điều tra, nói: "Ừm, dì Lan.

Có ai ở nhà không?"

"Bà chủ ở nhà ạ" Dì Lan nói với vẻ đau lòng: "Cậu chủ, trông cậu đen quá, còn gầy đi nữa, ở bên ngoài phải chịu khổ đúng không?"
Tần Minh nhếch khóe miệng, không để bụng nói: "Không sao, không chết được."
"Ôi cậu hai, cậu còn chưa đủ khổ sao, ông trời đúng là không có mắt" Dì Lan đau lòng kéo tay Tần Minh đi vào nhà, nói: "Cậu hai muốn ăn gì, tôi làm cho cậu, hay là cậu đi tắm trước? Nằm viện nhiều ngày như vậy chắc khó chịu lắm"
Tần Minh đi vào nhà, bên trong trang hoàng lộng lẫy, tài sản đắt đỏ, đèn pha lê trên đỉnh đầu tỏa sáng lấp lánh, một người phụ nữ mặc váy dài màu tím đang ngồi trên ghế sofa phòng khách xem tivi.

Tần Minh nhận ra bà ta chính là mẹ của Triệu Chính Ngôn, hòn ngọc quý trên tay của nhà họ Tần ở Thượng Hải, nhân vật hô mưa gọi gió năm đó, Tần Mặc.

Cùng là mẹ, Tần Minh nhớ đến mẹ anh, bởi vì việc nhà nông và sức khỏe không tốt, mặc dù mới hơn bốn mươi nhưng nhìn bà già như bà cụ sáu mươi tuổi.

Còn Tần Mặc được chăm sóc rất tốt, hai người đứng cạnh nhau có lẽ chẳng khác nào chị em.

Tần Mặc quay đầu nhìn Tần Minh, quát to đầy tức giận: "Về rồi à? Lại đây"
Tần Minh vừa tới "nhà mới" đã thấy nữ chủ nhân Tần Mặc.

Bà ta là một người phụ nữ xinh đẹp vô cùng có phong thái, dáng người và da dẻ được chăm sóc rất tốt, như phụ nữ ngoài ba mươi, mặc váy màu tím, cặp đùi thon dài, hơn nữa còn cho người ta cảm giác vô cùng mạnh mẽ.


Tần Mặc quay đầu nhìn Tần Minh, quát to đầy tức giận: "Về rồi à? Lại đây."
Lần này Tần Minh hơi lúng túng một chút, anh không biết trước đó Triệu Chính Ngôn có thái độ như nào với ba mẹ?
Tần Minh nghĩ ngợi, không bận tâm về chuyện này nhiều, dù sao cậu ta cũng bỏ nhà đi một mình, còn gặp tai nạn nằm viện, có chuyện này làm tấm bia đỡ đạn rồi, nên làm như nào thì cứ dựa vào tâm trạng của mình vậy.

"Sao vậy ạ?" Tần Minh nói về mất kiên nhẫn.

Tần Mặc vắt chéo chân nói: "Mẹ bảo con học hành chăm chỉ mà sao ngày nào con cũng gây chuyện cho mẹ vậy? Còn một mình đến thành phố Quảng cách mấy nghìn ki-lô-mét, xảy ra chuyện thì ai cứu được con? Nếu lần này không có Trường chân nhân đoạn chuẩn đến cứu con, không biết sẽ thành ra như nào nữa."
Tần Minh nói: "Chẳng phải bây giờ con vẫn lành lặn sao? Mẹ muốn dạy dỗ con thì sao không dạy dỗ ngay trong bệnh viện luôn đi?"
Tần Mặc nghe vậy lập tức nghẹn lời, bà ta nheo mắt lại nhìn Tần Minh, cảm thấy không giống con mình lắm.

Trước giờ Triệu Chính Ngôn không bao giờ cãi lại bà ta, luôn đáp lại “dạ dạ vâng vâng”, cơn giận này bắt nguồn từ việc bà ta không đi bệnh viện, làm mẹ không quan tâm con trai à?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận