"A lô?"
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nói the thé đang la hét: "Này! Anh Ngôn, tôi là A Khốn đây.
Tôi nghe nói hôm nay anh Ngôn ra viện, ôi, anh Ngôn xảy ra tai nạn rơi từ trên cầu rơi xuống sông, nạn lớn không chết chắc chắn có phúc về sau đấy"
Tần Minh không biết người đó là ai, chắc là đám bạn thân ai người ấy lo của Triệu Chính Ngôn, con nhà giàu vô dụng chỉ giỏi mọi tiền, bên cạnh chắc chắn có một đám bạn xấu, anh không nhịn được nói: "Nói chuyện chính đi."
Đầu bên kia điện thoại A Khốn nói tiếp: "Không, không có chuyện chính gì cả, mấy anh em biết anh Ngôn trở về nên đòi anh mở tiệc chiêu đãi khách, xua bớt xui xẻo của bệnh viện, đi ngay tối nay luôn."
Tần Minh vốn không muốn đi, nhưng sau đó anh nghĩ đi tìm hiểu mối quan hệ của thân phận này cũng không tệ, đồng thời cũng phải tạo dựng hình tượng mới.
Anh bèn nói: "Được, cậu gửi định vị cho tôi"
Lúc này, trong sảnh một câu lạc bộ tư nhân, A Khôn gọi điện thoại đột nhiên kêu to: "Ôi chà, tới rồi, cuối cùng cũng hẹn được một con dê béo"
Tần Minh nhìn định vị.
Anh vốn muốn bảo đội ám sát ở thành phố Hải đến đây bảo vệ anh nhưng sau đó nghĩ lại, làm vậy chẳng phải sẽ dễ lộ ra tung tích của anh sao?
Bây giờ thân phận của Tần Minh là Triệu Chính Ngôn – cậu chủ giàu có ở thành phố Hải, còn là một kẻ bị người ta khinh bỉ.
Anh không có cách nào, chỉ có thể đi dự tiệc một mình.
Tần Minh theo định vị tới câu lạc bộ tư nhân Dạ Tường Vi.
Đây là câu lạc bộ tư nhân rất được giới nhà giàu thích lui tới, có chế độ hội viên nên phải nộp trước mấy trăm nghìn mới có thể bước vào hưởng thụ.
Tần Minh vừa đến, lập tức có một người tóc vàng cao gầy bước tới, sốt sắng nói: "Ôi, anh Ngôn tới rồi"
Tần Minh hỏi: "Cậu là?"
"Tôi là A Khôn, Đỗ Nhất Khôn đây" Đỗ Nhất Khôn kinh ngạc hỏi: "Anh Ngôn quên rồi à? Chúng ta còn là bạn học cấp ba.
Hàng năm anh từ trong trường đại học về, không phải đều do tôi thu xếp cho anh chơi đùa khắp nơi sao? Không phải anh bị tai nạn giao thông, chấn thương ở đầu chứ?"
Tần Minh nói: "Tôi không nhớ rõ vài chuyện nhưng ít nhất còn biết đường về nhà là được rồi."
Đỗ Nhất Khôn cười nói: "Ấy, anh Ngôn thật biết cách nói đùa.
Chúng ta đã không gặp hơn nửa năm, sao tôi cảm giác anh cường tráng hơn nhỉ? Hơn nữa, cách anh nhấn âm cũng thay đổi, nghe như cách nói của người miền nam vậy."
Tần Minh nói: "Tôi quen biết một em gái phương Nam, vì theo đuổi em ấy mà đặc biệt học cách nói của phương nam đấy!
Đỗ Nhất Khôn lập tức căng thẳng nói: "Ôi, anh Ngôn cẩn thận tại vách mạch rừng đấy.
Mọi người đều biết anh thích một em gái trong trường đại học.
Chuyện này đã truyền đến chỗ vợ chưa cưới của anh, bên ngoài đều đồn ầm lên làm cô chủ Hoàng cũng trở thành một trò cười.
Anh còn muốn đích thân nói ra, vậy chẳng phải để cô ta nắm được điểm yếu à?"
Tần Minh nói: "Không sao.
Mình là đàn ông, còn để một người phụ nữ ép chết được sao?"
Đỗ Nhất Khôn trợn mắt há hốc mồm.
Đây là Triệu Chính Ngôn mà anh ta quên sao?
Tần Minh thật ra suy nghĩ rất thoáng.
Anh muốn làm gì thì làm, tất cả đã có phương pháp của Trương Toàn Chân, cứ giải thích tính tình thay đổi lớn sau tai nạn giao thông, về phần những bạn bình thường lại càng không cần để ý tới.
Đỗ Nhất Khôn cười to nói: "Ha ha ha, anh Ngôn suy nghĩ thông suốt như vậy là tốt rồi.
Chúng ta đi thôi, mời anh lên tầng."
Cho dù Tần Minh cảm giác Đỗ Nhất Khôn này là một người bạn xấu nhưng nhìn ra được anh ta rất biết cách lấy lòng người khác, trong lúc nói chuyện với anh luôn đứng lùi lại một bước, lời nói khiêm tốn với vẻ lấy lòng bạn cũ.
Anh ta là một RP rất có năng lực.
Chơi với người như vậy sẽ làm người ta thấy thật sự sung sướng nhưng ví tiền có lẽ sẽ tương đối đáng lo.
Hai người đang định đi vào câu lạc bộ Dạ Tường Vi, chợt có một chiếc siêu xe Bugatti thắng gấp ở bên đường.
Đúng lúc ở đó có vũng nước, cú phanh gấp này đã bắn hết nước lên hai người.
"Á!" Đỗ Nhất Khôn thấy thể lập tức quay đầu mắng: "Mày điên à? Thằng ngốc nhà mày tưởng lại chiếc Bugatti nát là giỏi lắm sao? Mẹ kiếp nhà mày."
Lúc này, một cậu chủ trẻ tuổi bước từ trên xe xuống.
Trời hơi lạnh nên anh ta khoác khăn choàng trông rất oai phong, vừa đi vừa để đàn em bên cạnh châm thuốc giúp, nói: "Đỗ Nhất Khôn, thằng chân chó nghèo mát nhà mày kiêu căng cái quái gì?".