Nhưng Tần Minh nhanh chóng nhìn thấy cơ hội, đạp một phát trúng bụng của đối phương, đá cho gã đàn em của Hạ Kinh Thư ngã lăn xuống đất, không đứng dậy nổi.
Mà Hạ Kình Thư bị Tần Minh dùng sức bẻ ngón tay lại không ngừng quỳ xuống cho đỡ đau.
Hạ Kình Thư không còn phong độ vừa rồi, tức giận nói: "A, mày thả tay ra, thằng vô dụng nhà mày thả tay ra.
Tao cho mày biết, nhà họ Hạ tao không sợ mày đâu."
Tần Minh nhếch môi nói: "Mày không xin lỗi à?"
Hạ Kình Thư tái mặt, nghĩ anh hùng không để ý tới thua thiệt trước mắt, chờ anh ta thả tay ra, mình sẽ trả thù sau, anh ta vội vàng nói: "Được, tạo xin lỗi, tạo xin lỗi, mày mau thả tay ra."
Nhưng Tần Minh cười lạnh với vẻ dữ tợn và đột nhiên dùng sức "rắc" một tiếng, bẻ gãy luôn ngón tay của Hạ Kình Thư.
"A...!" Hạ Kình Thư ôm ngón tay bị bẻ ngoặt ra phía sau, đau tới mức quỳ xuống hết thảm.
Tần Minh vỗ vào mặt gã nói: "Nếu xin lỗi có tác dụng thì đám con nhà giàu chúng ta còn cần mặt mũi làm gì nữa? Hả? Mày hỏi tạo dựa vào đâu à? Tao cho mày biết, tạo chỉ cần dựa vào bản thân tạo thôi"
Tần Minh nói xong thì đi thẳng vào câu lạc bộ Dạ Tường Vi.
Bạn xấu Đỗ Nhất Khôn đứng bên cạnh há hốc mồm nhìn theo anh.
Anh ta ôm đầu, cảm thấy khó có thể tin nổi, thì thào tự nói: "Chuyện...!chuyện gì thế này? Tiêu rồi, tiêu rồi, Triệu Chính Ngôn lại gây họa rồi."
"Thằng con hoang, vô dụng, rác rưởi không cứng nổi ...!mày chắc chắn phải chết, mày xong rồi.
Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu."
Ở cổng câu lạc bộ tư nhân Dạ Tường Vi, Hạ Kình Thư - cậu cả nhà họ Hạ rít gào phẫn nộ.
Gã thật sự không dám tin mình lại bị bẻ gãy ngón tay bởi thằng vô dụng mà cả thành phố Hải xem thường?
Mười đầu ngón tay liền với tim, đau đớn này làm đầu gã đẫm mồ hôi.
"Cậu Hạ...!Cậu Hạ." Gã đàn em đi theo Hạ Kình Thư cố chịu đau, vội vàng đi qua đỡ gã: "Tôi đưa cậu tới bệnh viện"
Hạ Kình Thư tát anh ta và chửi ầm lên: "Đi bệnh viện với mẹ mày à? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Hạ Kình Thư tao còn mặt mũi nào ở lại thành phố Hải nữa? Mày lập tức tập hợp anh em bao vây Dạ Tường Vi.
Tối nay tao phải treo ngược thằng rác rưởi Triệu Chính Ngôn kia lên, để cho người trong cả thành phố Hải nhìn thấy gà con của nó."
Tên đàn em kia nói: "Nhưng cậu Hạ, câu lạc bộ Dạ Tường Vi này là do...!do Bạch Liên Hoa quản lý.
Người phụ nữ kia rất giỏi xã giao.
Chúng ta gây sự ở nơi cô ta quản lý.."
"Sợ cái quái gì? Lẽ nào Bạch Liên Hoa còn có thể chống lại tạo chỉ vì một thằng vô dụng bị mọi người chửi rủa à? Triệu Tụng Lễ làm sao dám làm lớn chuyện chứ? Bản thân ông ta cũng chỉ là một thằng con riêng.
Nếu không phải nhờ có người phụ nữ Tần Mặc kia, ông ta có thể có địa vị như hôm nay sao?" Hạ Kình Thư tức tối nói: "Ông đây không sợ.
Gần đây, nhà họ Tần cũ đang bận lo chuyện chúc thọ cho bà cụ Tần.
Triệu Chính Ngôn xảy ra chuyện vào lúc này, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy xui xẻo thôi".
Hạ Kình Thư căm tức nhìn bóng lưng Tần Minh đi xa, hằn học nói: "Không có người nhà ủng hộ thì nó chỉ là một thằng vô dụng, rác rưởi.
Sao tao có thể bị nó gây thương tích được chứ? Thù này không báo thì không phải là quân tử.
Mày gọi người đi! Càng nhiều càng tốt."
"Vâng, cậu Hạ."
Tần Minh cũng nghe được Hạ Kình Thư ở bên kia gọi người nhưng không để ý tới những lời rít gào và uy hiếp của gã.
Thật ra anh còn đang ngẫm nghĩ cẩn thận về những lời gã đã nói.
Không ngờ Triệu Chính Ngôn có tiền án định cưỡng hiếp bạn học nữ? Còn lột hết quần áo người ta, kết quả không cứng nổi mới trở thành trò cười cho mọi người.
Tần Minh nhớ lại dáng vẻ của Triệu Chính Ngôn lại không thấy anh ta giống
với loại người sẽ làm chuyện đó.
Tần Minh dùng điện thoại di động mạng tìm nhưng không tìm được gì.
Anh nhìn Đỗ Nhất Khôn đang bối rối bên cạnh và nói: "Cậu xem tôi là con dê béo để thanh toán hóa đơn cho cậu à?"
Khóe miệng Đỗ Nhất Khôn giật giật, vội vàng nói: "Anh Ngôn, làm gì có chuyện này chứ? Tôi gọi anh một tiếng anh thì sau này anh đều là anh tôi.
Chẳng phải trước đây anh quan tâm tôi như vậy nên tôi đi ăn nhậu chơi bời ở đâu cũng dẫn anh theo à? Chỉ là tôi thỉnh thoảng sẽ kẹt tiền, cũng không có cách nào".