Thiếu Gia Ngông Cuồng


Đỗ Nhất Khôn nuốt nước bọt nói: "Cậu Hạ, thật ra chuyện này..."
"Chuyện con mẹ mày à!" Hạ Kình Thư rất bạo lực, đạp Đỗ Nhất Khôn đập vào chiếc bàn bên cạnh.

Sau lưng bị đập mạnh vào bàn làm anh ta đau tới mức lăn ra đất kêu gào, không đứng dậy nổi.

Sau đó Hạ Kình Thư vung tay và giận dữ hét lên: "Thằng con hoang Triệu Chính Ngôn, hôm nay ông đây sẽ cho mày tàn phế luôn.

Ở không, mày vốn đã tàn phế rồi.

Thằng tàn phế, hôm nay ông đây sẽ lột sạch quần áo của mày, cho mày đi dạo phố! Ha ha ha.

Các anh em xông lên, đánh cho tao! Xảy ra chuyện gì, ông đây chịu trách nhiệm"
"Được, cậu Hạ, ha ha, thằng vô dụng mày dám trêu chọc cậu Hạ của bọn tao à?"
"Hôm nay phải cho nó mất thể diện trước mặt người của cả thành phố"
"Ông đây đã cầm cả camera HD tới rồi, ha ha!
Năm tên côn đồ chẳng biết tìm ở đâu tới cố chen nhau lao về phía trước.

Tần Minh nheo mắt và hoạt động cổ, nhếch môi cười với vẻ tàn bạo.


Những ngày Tần Minh nằm ở bệnh viện dưỡng thương cũng không hề nhàn rỗi, mỗi ngày anh đều luyện công nên sức khỏe gần như đã hồi phục.

Trước đây anh vốn là người mạnh mẽ, hung hãn, thích đánh nhau, bây giờ càng lại không cần phải nói.

Nhờ công phu thổ nạp do Trương Toàn Chân đưa cho, sức lực của anh đã mạnh hơn nhiều.

Lần này có năm côn đồ xông lên, cùng đấm thẳng vào mặt anh.

Hạ Kình Thư cười to với vẻ dữ tợn: "Ha ha ha, đánh đi, đánh nó thành đầu heo cho tôi.

Fuck, nếu xảy ra chuyện thì cứ tính cho tôi.

Hôm nay tôi muốn nhìn thấy nó bị mất mặt"
Bốp.

Tần Minh dùng nắm đấm đáp trả tên côn đồ trước mặt, lấy nắm đấu đầu với nắm đấm chính là so sánh về lực đẩm và khả năng chịu đựng.

Không cần nghi ngờ, khả năng chịu đựng của Tần Minh rất mạnh, cho dù sức lực của nắm đấm không đạt tới mức tốt nhất nhưng cũng đủ rồi.

Anh đấm.

thẳng vào nắm đấm của đối phương, người kia bị đau vội vàng rụt tay lại.

Tần Minh còn muốn đá thêm một phát nhưng chẳng hiểu tại sao người ở hai bên đã chen nhau lao tới.

Anh vừa lùi lại vừa nắm lấy mấy chai rượu ở hai bên bàn và đập mạnh bịch một tiếng làm đầu người kia vỡ ra, máu bắn ra ba bước.

"A!" Một tên côn đồ ngã xuống.

Cho dù những người khác kinh ngạc trước sự hung hãn của Tần Minh nhưng chỉ cho rằng đó là hiệu quả do anh lợi dụng đồ vật, chúng tiếp tục xông lên, thậm chí còn có một tên nhào tới.


Hạ Kình Thư ở phía sau chửi ầm lên, ném một tấm thẻ xuống: "Cả đám vô dụng lên tinh thần cho tôi.

Ai bắt được thằng nhóc này, một trăm nghìn trong thẻ của ông đây sẽ thuộc về kẻ đó"
Phần thưởng lớn được đưa ra thì chắc chắn sẽ có người can đảm, những người còn lại thấy có một trăm nghìn đều đỏ mắt, xông lên vì tiền.

Tần Minh vốn đối mặt với bốn, năm người, bây giờ lập tức thành tám người.

Hạ Kình Thư cười đắc ý.

Gã ôm ngón tay bị Tần Minh bẻ gãy, hằn học nói: "Thằng vô dụng, không phải vừa rồi mày rất kiêu căng à? Ở trong phòng này, tạo có hàng nghìn cách giết chết mày.

Tao xem lát nữa mày sẽ chết thế nào.

Sau khi chúng mày đánh gã tàn phế thì kéo vào trong phòng của tao."
"Vâng, cậu Hạ." Gã đàn em bên cạnh trả lời.

Hạ Kình Thư ra khỏi phòng VIP cảm thấy sự khó chịu đè nén trong lòng đã được trút ra.

Nhà họ Hạ bọn họ là gia tộc quyền quý có máu mặt ở thành phố Hải, tài sản lên tới hàng trăm tỷ, quan hệ nhân mạch cũng sâu rộng.

Gã còn là con cả trong nhà nên có hiểu sâu biết rộng.

Nếu chuyện gã bị tên vô dụng Triệu Chính Ngôn này bẻ gãy ngón tay truyền đi, vậy gã còn mặt mũi gì nữa? Chẳng phải gã sẽ thành trò cười sao?

Gã chắc chắn sẽ không để cho chuyện này xảy ra.

Hạ Kình Thư cười lạnh nói: "Phì, nếu nhóc yêu tinh Hoàng Thư Đồng này thích tao thì tốt rồi, tạo sẽ chơi vợ chưa cưới của nó ngay trước mặt nó.

Phì, đúng là thằng vô dụng"
Gã đi tới phòng Vip riêng của mình.

Đó là một căn phòng theo phong cách cổ điển bằng gỗ, trong lư hương có khối lượn lờ bay lên, bên cạnh còn có người chơi nhạc cụ, có thể nói là hưởng thụ giống như một vị hoàng đế vậy.

Hạ Kình Thư ngồi xuống, uống chén trà, nhìn ngón tay của mình lại hùng hùng hổ hổ nói: "Đáng lẽ tối nay mình có hẹn với một nữ minh tinh, muốn tóm lấy cô ta.

Bây giờ muộn rồi, chẳng biết nữ minh tinh kia đã đi theo nói chuyện với tỷ phú nào.

Ôi, đúng là xui xẻo.

Thằng vô dụng kia lại dám trêu chọc tạo à? Tao phải giết chết mày."
Cốc cốc cốc, lúc này cửa phòng mở ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận