Bạch Liên Hoa nói: "Không cần.
Cậu ta mới chỉ là sinh viên, không thể gây ra được sóng gió gì đâu"
Tần Minh ra khỏi câu lạc bộ.
Thật ra lần này anh đã có thu hoạch không nhỏ.
Cuối cùng anh cũng biết được lý do Triệu Chính Ngôn bị người ta chế giễu là kẻ vô dụng.
Hóa ra anh ta đã bị người ta ra tay độc ác làm tổn thương đến cơ thể ngay từ khi còn bé, gây ra vấn đề liệt dương không cứng lên được.
Dựa vào gia sản giàu có như nhà họ Triệu vẫn không chữa được thì vấn đề này đúng là có hơi lớn thật.
Thứ hai chính là Triệu Chính Ngân hình như có tiền án, chuyện này mới đáng xấu hổ nhất.
Tần Minh tìm kiếm trên mạng nhưng không tìm được bất kỳ tin tức nào có liên quan đến Triệu Chính Ngôn, chắc hẳn nhà họ Triệu đã lợi dụng thủ đoạn với bên PR.
Nhưng Tần Minh nghĩ mãi không ra là Triệu Chính Ngôn không phải đã biết mình không cứng nổi từ lâu sao?
Vì sao anh ta còn muốn đi cưỡng hiếp bạn học nữ chứ? Đây chắc chắn là phạm tội chưa đạt.
"Chắc không phải anh ta bị người ta hãm hại chứ?" Tần Minh lập tức liên tưởng đến chuyện Triệu Chính Ngôn bị người ta âm thầm ra tay độc ác làm tổn thương cơ thể lúc còn bé, đã vậy lúc anh ta lớn lên lại phá hỏng nhân cách thì cũng không bình thường đi?
Tần Minh đi một lát thì quay sang hỏi Đỗ Nhất Khôn: "Đỗ Nhất Khôn, cậu còn nhở chúng ta đã quen biết thế nào không?"
Đỗ Nhất Khôn ngẩn người rồi nói: "Tôi nhớ chứ! Anh Ngôn, mặc dù chúng ta là bạn học nhiều năm, từ tiểu học tới trung học cơ sở, trung học phổ thông đều cùng một trường, sao tôi có thể quên được? Nhưng thời gian chúng ta thật sự quen biết vẫn là vào năm học lớp mười.
Năm đó anh thi đứng đầu cấp, được chọn làm đại biểu của học sinh mới lên sân khấu phát biểu.
Tôi đưa micro cho anh nhưng kết quả bị ngã, may nhờ anh Ngôn đỡ tôi đứng lên.
Sau đó tôi mời anh uống nước, chúng ta mới bắt đầu quen biết nhau"
Tần Minh chợt nghĩ, anh ta đứng đầu cấp lúc học lớp mười à? Không ngờ Triệu Chính Ngôn lại học giỏi như vậy.
"Ôi, thời gian trôi qua thật nhanh.
Trước đây anh Ngôn không hề đi chơi với tối.
Loại điển hình thi vớt mới vào được trường danh tiếng như tôi, hì hì.." Đỗ Nhất Khôn vô cùng xúc động nói: "Nếu không phải xảy ra chuyện đó, anh Ngôn lên đại học chắc đã quên tối rồi."
Tần Minh rất bình tĩnh nói: "Là chuyện khiến tôi mất mặt à? Cậu cứ thoải mái nói ra đi, tôi đã nghĩ thoáng rồi."
Đỗ Nhất Khôn trầm ngâm một lát, hình như có lời còn muốn giấu trong lòng, phải mất một lúc nói mới ra: "Anh Ngôn, nói thật là tôi cảm thấy rất buồn cười khi nghe được anh hẹn Dương Bảo Bảo ở trong phòng học vào cuối tuần và
muốn cưỡng bức cô ta.
Đó là phòng đa phương tiện có máy thu hình.
Với thông minh tài trí của anh Ngôn thì đi đâu chẳng được, sao cứ nhất quyết phải tới phòng học? Hơn nữa, con đàn bà Dương Bảo Bảo kia là loại lẳng lơ, cứ trả tiền là có thể chơi được, cần gì phải cưỡng bức chứ? Anh Ngôn, anh đúng là thất sách rồi."
Tần Minh nheo mắt và thầm nghĩ: "Nói vậy, khả năng Triệu Chính Ngôn bị người ta âm thầm giở trò là rất lớn, chắc hẳn sau khi trải qua chuyện đó, anh ta không cứng nổi nữa.
Ôi, gia đình quyền quý ơi là gia đình quyền quý, lại có bao nhiêu người có thể sống thoải mái chứ? Triệu Chính Ngôn, nếu tôi đã
mượn thân phận của anh, tôi sẽ không để cho cuộc sống của anh tiếp tục u ám nữa"
Tần Minh ở lại Thượng Hải vài ngày, chuyện anh đánh Hạ Kình Thư không hề được công khai, điều này khiến anh rất gượng gạo.
Anh vốn dĩ muốn nhân cơ hội này thay đổi thái độ của mọi người đối với Triệu Chính Ngôn, tạp chí là cải đăng tin tức phế vật phản công, kết quả không tốt lắm, còn không tạo thành nổi một con sóng nhỏ.
Mà anh nghe nói là Hạ Kình Thư đã dùng mối quan hệ với đồn cảnh sát muốn xử lý Tần Minh, sau đó, chủ tịch câu lạc bộ Dạ Tường Vi - Bạch Liên Hoa đã giải quyết xong với Hạ Đình Thư rồi.
Mặc dù Tần Minh cảm thấy Bạch Liên Hoa có chút nhiều chuyện, nhưng vẫn luôn ghi nhớ ân tình này.
Mà mấy ngày Tần Minh ở thành phố Thượng Hải vẫn không thấy ai khác ngoài dì Lan giúp việc, anh trai, em gái và ba mẹ đều bận đủ việc, ngày nào cũng không ở nhà.
Ngay cả bà nội cũng là siêu mẫu quốc tế, ngày nào cũng tham gia biểu diễn trong các hoạt động thương mại, hoàn toàn không thấy người đâu cả.
Còn người vợ chưa cưới Hoàng Thư Đồng hình như vẫn đang theo học trường nghệ thuật tại Bắc Kinh, lúc trước quay về chẳng qua là do nghỉ hè, bây giờ cũng không ở Thượng Hải, Tần Minh muốn tìm cũng không tìm được.
Điều này làm cho Tần Minh thực sự phiền muộn, cảm thấy muốn thay đổi ẩn tượng của Triệu Chính Ngôn không phải là chuyện có thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Ngay lúc Tần Minh đang lên kế hoạch mới, Triệu Tụng Lễ cử thư ký của ông ta đến bắt Tần Minh về Bắc Kinh để đi học, nếu như không chịu thì đánh ngất cũng phải đưa về.
Tần Minh không còn cách nào khác, dù sao vẫn đang giả danh Triệu Chính Ngôn.
Nhưng anh chỉ mang hành lý cá nhân, ném năm trăm nghìn Tần Mặc đưa cho.