Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tần Minh sờ sờ túi, bây giờ anh là một tên nghèo rồi.

“À đúng rồi, có thể đi tìm Tôn Thường Hi mà.” Đầu Tần Minh lóe lên, Tôn Thường Hi là người gốc Bắc Kinh, vì sự xuất hiện và truy đuổi của kẻ thù nên cô ấy buộc phải quay về Bắc Kinh.

Nhưng Tần Minh lại nghĩ, lại tìm Tôn Thường Hi cũng không hay, hai người đã phát sinh chuyện như vậy rồi, nếu lại có dây dưa gì thì sẽ không thể cắt đứt được, lý trí sẽ loạn mất.

“Không được không được, vậy tìm được Tiểu Thuần đi?” Tần Minh lại nghĩ tới Bạch Ngọc Thuần, kể từ khi nhận ba ruột, Bạch Ngọc Thuần vẫn luôn sống ở Bắc Kinh, dù sao cũng là người phụ nữ đã từng tỏ tình với anh.

Vay tám trăm một nghìn cũng không thành vấn đề đúng không?
Nhưng Tần Minh nghĩ lại, Bạch Ngọc Thuần ở đâu anh cũng không biết, nước xa không cứu được ngọn lửa gần ấy chứ.

Tần Minh không còn cách nào khác, cách hành lý cũng thấy nặng, về ký túc xá trước vậy.

Khi đến ký túc xá nam, anh hỏi cô quản lý ký túc xá phòng ở.

Hóa ra sau khi xảy ra chuyện Triệu Chính Ngôn đốt những đồ dùng quan trọng của bạn học trong ký túc xá, mặc dù vợ chồng Triệu Tụng Lễ và Tần Mặc đã xử lý xong xuôi rồi.


Nhưng vì lý do an toàn nên nhà trường đã xếp cho Tần Minh một phòng riêng, tương đương với cách li anh.

“Cái đệch, sướng chết đi được.” Tần Minh nhìn căn phòng đơn trông giống như một căn hộ cao cấp này, có giường lớn, nhà vệ sinh, phòng học và phòng máy tính, thật là quá sướng.

Tần Minh bước vào ký túc xá, thấy một chiếc vali được đặt ở cửa, bên trên có ghi dòng chữ 'Bệnh viện gửi đồ dùng cá nhân của cậu tới.

Tần Minh mở vali ra, ngoài bộ quần áo mua ở vỉa hè của anh ra, còn có một chiếc hộp nhỏ và hai cuốn sách, những đồ vật này đều đã bị ngâm nước.

Đó đều là những thứ mà Tần Minh mang theo bên người, chỉ có ví của anh là đã thay đổi và trở thành vi của Triệu Chính Ngôn, tất cả thẻ đều ở trong.

Tần Minh cầm chiếc hộp nhỏ lên, đây là chiếc hộp kín bằng gỗ, bên trong có ba con trùng độc kéo dài tuổi thọ, là bảo vật mua từ nhà họ Lâm tại Tương Tây, nếu anh bán ra thì giá khởi điểm ít nhất là ba trăm triệu.

Vốn dĩ là năm con, kết quả vì để nhận thầy, Trương Toàn Chân đã lấy đi hai con, bây giờ Tần Minh nghĩ lại, lúc đầu anh không nên hào phóng như vậy.

Lão già thối Trương Toàn Chân đó thật đáng ghét.

Tần Minh thận trọng mở chiếc hộp ra, ba chiếc lọ thủy tinh bên trong đựng ba con trùng độc to bằng hạt đậu trong suốt như pha lê, có rất nhiều xúc tu.

Hiện tại đang trong trạng thái ngủ đông, đặc lại trong chất nhầy màu vàng.

Tần Minh thấy trùng độc kéo dài tuổi thọ không bị tổn hại gì, lại đặt lại vào trong.

Mở ví của Triệu Chính Ngôn ra, bên trong chỉ có mấy trăm tệ tiền mặt, chứng
minh thư, thẻ sinh viên,...!nhưng lại không có thẻ ngân hàng, nghe nói là đưa cho Nhiếp Hải Đường, lại tặng rồi.

Tần Minh cất hành lý đi, lẩm bẩm nói: "Mới tới đã có chút mệt rồi, ăn cơm rồi nghỉ ngơi một lát, những chuyện khác để ngày mai hãy nói."
Tần Minh cầm mấy trăm tệ ra khỏi trường, tìm quán ăn ven đường rồi ăn tạm một bữa, nhưng quán ăn nhỏ bên ngoài có rất nhiều sinh viên.


Tần Minh sợ sẽ gặp phải người Triệu Chính Ngân đã từng đắc tội lại gây rắc rối nên dứt khoát đi xa hơn.

Tần Minh vừa đi vừa quan sát, giao thông ở Bắc Kinh vô cùng phức tạp, anh có chút không quen, sau một hồi liền không biết mình đi đến đâu rồi, bên tai luôn có người nói giọng Bắc Kinh, anh không quen lắm.

Hơn nữa Bắc Kinh rất lạnh, bây giờ còn chưa đến tháng mười một, ở thành phố Quảng mặc quần áo cộc vẫn không thành vấn đề, ở đây thì không được, Tần Minh có chút không quen với thời tiết ở nơi này.

Tần Minh đang tìm kiếm quán ăn nhỏ khắp nơi, nhưng lại nhìn thấy có rất nhiều người vây xung quanh công viên thể dục, ồn ào náo nhiệt.

"Ôi, cô này, cô khóc thì có tác dụng gì? Cô đâm vào người ta rồi thì phải chịu trách nhiệm chứ"
"Đúng vậy, trước đây sức khỏe của ông Tôn rất tốt, nhưng bây giờ bị cô đâm
vào ngã ra đất không dậy nổi, cô mau đưa đến bệnh viện đi."
"Có bác sĩ nào ở đây không?"
Tần Minh xem náo nhiệt, chen vào liếc nhìn một cái, đây không phải là Nhiếp Hải Đường sao?
Chậc chậc, đây không phải là duyên phận sao? Vừa mới xa nhau một lúc mà đã lại gặp rồi.

Tần Minh nhìn chiếc xe giao đồ ăn của cô bị lật rồi, chắc là đầm phải ông cụ này, Nhiếp Hải Đường vô cùng hoảng loạn, ngón tay run run bấm số điện thoại gọi xe cấp cứu.

Nhưng ông cụ nằm bất động, như thể sức sống của ông cụ đang dần tàn lụi.

Nhiếp Hải Đường cầm điện thoại, hoảng loạn nói: "Alo, một hai không đúng không ạ? Cứu mạng, mau cứu mạng, đây...!đây là nơi nào? Tôi...!tôi cũng không biết đây là nơi nào, đây là nơi nào."
Tần Minh nhìn biển bên đường, nhanh chóng nói: "Đây là công viên thể dục trên đường Nhân Dân, có một ông cụ bị đâm ngất đi rồi, xin hãy nhanh chóng cử người tới đây."

Nhiếp Hải Đường ngơ ngác, sau đó quay đầu nhìn Tần Minh, lộ ra ánh mắt biết ơn, lập tức lặp lại một lần.

Gọi xe cấp cứu, nhưng không có bác sĩ nào ở xung quanh để xử lý khẩn cấp cả.

Tần Minh nhìn ông cụ bị đâm đã có tuổi rồi, tóc hoa râm mặc bộ đồ thời nhà Đường.

Lúc này, đám đông đã bị chen tách ra, một người phụ nữ trung niên chạy tới, ôm lấy ông cụ đang bất tỉnh và nói: "Ba? Có chuyện gì vậy? Ai đâm vào ba tôi?"
Tất cả các ông bà cô chú đều chỉ vào Nhiếp Hải Đường.

Nhiếp Hải Đường lập tức khó xử, cô giải thích: "Tôi chỉ đi ngang qua, tôi thấy ông cụ đứng không vững, người lảo đảo sắp ngã xuống.

Tôi không quan tâm đến xe và thức ăn nữa, lao luôn tới đỡ ông ấy, hai tay tôi còn bị đập nên bị thương đây này, cô nhìn đi."
Tần Minh nghiêng đầu nhìn, quả nhiên cánh tay bị thương rồi.

Nhiếp Hải Đường nói: "Tôi có lòng tốt đỡ ông ấy, tôi không đâm vào ông ấy".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận