Thiếu Gia Ngông Cuồng


"Cả hai người đều không đi được!"
"Em gái, cô còn gì để nói không? Giết người đền mạng"
Nhiếp Hải Đường đối mặt với sự tức giận đến từ bốn phía, cô yếu đuối và đáng thương phản bác lại, nói: "Tôi không có, tôi thực sự không có, tôi chỉ thấy ông ấy sắp ngã, không thể nhịn được nên đỡ ông ấy thôi, tôi thực sự không có."
Tần Minh lao tới, chắn trước mặt Nhiếp Hải Đường, tức giận nói: "Câm miệng hết đi.

Mấy người có chứng cứ gì không? Trăm miệng nói xói vàng, tam nhân
thành hổ tức là chứng cứ sao? Mấy người đừng làm bậy, đừng thấy cô ấy chỉ có một mình dễ bắt nạt, ông đây còn ở đây này."
Bà Tôn lau nước mắt, giận dữ nói: "Tên nhóc này ăn no dửng mỡ đấy à? Việc này không liên quan đến cậu, cậu xen vào làm gì? Trổ tài làm anh hùng à? Cậu cũng không xem lại mình xem? Tóm lại, ba tôi bị con nhóc này đâm xe máy điện nên bị ngã, cô ta phải đền mạng."
Tần Minh nói: "Để tôi xem, tôi thấy bác sĩ ở bệnh viện này không có năng lực.

Tôi sẽ cứu ông ấy"
Mọi người nghe xong lời nói của Tần Minh, đều là ngơ ngác, anh cứu người?
Mọi người thấy Tần Minh mới ngoài hai mươi tuổi, chắc là sinh viên, sao dám nói là cứu người? Sinh viên trường y cũng không thể giỏi hơn bác sĩ chuyên gia ở đây được.

Bác sĩ cấp cứu cũng không vui nói: "Anh bạn trẻ, có thể ăn lung tung nhưng không thể nói lung tung được đâu.

Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, tôi lấy y đức của mình ra để thề, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi".


Tần Minh tự tin nói: "Bác sĩ, tôi không có ý nghi ngờ ông, tôi biết ông đã cố gắng hết sức rồi, nhưng trình độ của ông có hạn, mà năng lực của tôi cao hơn mà thôi.

Người nhà bệnh nhân, nếu bệnh viện đã tuyên bố không thể cứu được rồi, vậy thì mấy người có muốn để tôi thử không? Hoặc là, mấy người rất vui mừng khi nhìn thấy cục diện này?"
"Câm miệng"
"Ngậm máu phun người"
“Đương nhiên là chúng tôi muốn ba tôi khỏe mạnh"
Lúc này, người đàn ông mặc vest đứng đầu hỏi: "Cậu nhóc, cậu có lại lịch gì? Cậu tự bốc phét chém gió ở đây, đương nhiên chúng tôi sợ cậu xúc phạm đến cơ thể của ba tôi rồi, lẽ nào ai tùy tiện đến nói mình là thần y chúng tôi cũng cho cơ hội cứu chữa sao?"
Tần Minh một tay đặt sau lưng, bình tĩnh nói: "Đơn giản thôi, tôi là học trò chân truyền của Trương Toàn Chân - Trường chân nhân tại núi Hổ Long, Triệu Chính Ngôn.

Vấn đề của ông cụ không khó đối với tôi."
"Học trò của Trường chân nhân?"
"Chưa từng nghe nói Trường chân nhân nhận học trò."
"Cậu lừa chúng tôi đúng không?"
"Làm nghề lừa đảo sẽ lừa đến chỗ chúng ta sao?"
"Nếu thật sự là học trò của Trường chân nhân thì rất đáng để thử.."
Danh tiếng của Trương Toàn Chân lại một lần nữa khiến Tần Minh ngạc nhiên, không chỉ có thể sử dụng ở thành phố Thượng Hải mà còn có thể dùng ở Bắc Kinh.

Xem ra Trương Toàn Chân nói ông ta thường hoạt động ở phía Bắc quả thật không phải là giả, đúng thật là sét đánh bên tai.


Nhiếp Hải Đường bước tới và nói: "Triệu Chính Ngôn, cậu đừng như vậy nữa.

Tôi biết là cậu vì muốn giúp tôi, ý tốt của cậu tôi xin ghi nhận trong lòng, nhưng chuyện này không liên quan đến cậu"
Tần Minh biết rằng cô gái này không muốn nợ ân tình của người khác, nên cố ý lạnh mặt nói: "Cô Nhiếp, cô hiểu lầm tôi rồi.

Cô cho rằng tôi muốn lấy lòng cô sao? Cô cũng quá coi thường Triệu Chính Ngôn tôi rồi.

Vừa rồi tôi bấm tay tính toán, cảm thấy ở đây có oan khuất, có nạn họa phúc, một nửa người xuất gia như tôi vốn dĩ nên từ bi hỷ xả, ra tay cứu giúp, không liên quan đến cô."
Đối mặt với việc Tần Minh giũ bỏ quan hệ, Nhiếp Hải Đường rất ngạc nhiên, tình huống này hình như có gì đó không đúng, Triệu Chính Ngôn trước đây không phải như thế này.

"Hả? Hình như cậu ấy không đeo kính nữa, càng ngày càng giống Tần Minh" Nhiếp Hải Đường đau khổ lẩm bẩm nói: "A...!mình đang nghĩ gì vậy? Sao lúc nào mình cũng nghĩ đến Tần Minh thế?"
Sau khi bên kia thảo luận xong, bà Tôn nói: "Cậu là Tiểu Triệu đúng không? Bây giờ bệnh viện đã tuyên bố ba tôi không thể cứu được rồi, nếu cậu là học trò của Trường chân nhân vậy thì mời cậu thử xem sao, nhất định phải cứu được ba tôi.

Nếu như cậu thất bại, chúng tôi nhất định sẽ không tha cho cậu"
Hiển nhiên, bà Tôn cũng biết là không được nhưng vẫn cố ôm hy vọng.


Tần Minh cười nhạt nói: "Được rồi, thời gian cấp bách.

Mọi người chuẩn bị bàn cúng, đốt hương cầu khẩn, tôi vào trong cứu chữa.

Khấn quỷ thần nghe lệnh, con cái khấn vái nhất định phải thành tâm, mỗi người ba cây hương, quỳ
trước cửa phòng cấp cứu, không thể chậm trễ được, mọi người đi làm đi"
Mọi người nghe xong đều trợn mắt, thắp hương khấn Phật trước cửa phòng cấp cứu, cái này cũng thật quá đáng.

Bác sĩ cũng tức giận nói: "Làm bậy, đã thời buổi nào rồi, đốt mấy cây hương, cúng bái mấy cái liền có thể cứu được người sao? Đây là sự sỉ nhục đối với
ngành y học chúng tôi.

Ông cụ Tôn đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, khi đưa đến đã không thể cứu được nữa rồi, tôi có thể lừa mấy người sao?"
Nhưng mấy người bà Tôn đã không quan tâm được nhiều như vậy nữa rồi, họ cũng không hiểu nhồi máu cơ tim với cả không ngồi máu cơ tim, dù sao thì bệnh viện của ông cũng đã tuyên bố không cứu được rồi, bây giờ chỉ có thể dùng phương thức đặc biệt thôi đúng không?
Hơn nữa, chủ yếu là vì danh tiếng của Trường chân nhân quá lớn, có người nói, Trường chân nhân tại thế, làm việc như quỷ thần, ý là chỉ cần Trương Toàn Chân ra tay giống như thần tiên xen vào vậy, có ở bước đường cùng nào, chuyện không thể như thế nào cũng có thể xoay chuyển được.

Nếu đã là học trò của Trường chân nhân, vậy thì có chút bản lĩnh nào cũng coi như một chút hy vọng.

Người nhà họ Tôn lập tức mang hương, lò, nến và các thứ khác đến, quỳ ở cửa thành tâm khấn vái.

Mà Tần Minh bước vào phòng cấp cứu, đuổi hết mọi người đi, sau đó nhanh chóng lấy hộp đựng trùng độc kéo dài tuổi thọ ra, lấy một bình trong đó ra.


Mặc dù có chút tiếc bảo bối này, nhưng Tần Minh cũng không do dự, cứu một mạng người còn hơn xây tòa tháp bảy tầng, huống hồ đây không chỉ là cứu mạng ông cụ này mà còn cứu mạng Nhiếp Hải Đường.

Đồng thời cũng là khiến cho danh tiếng truyền nhân của Trường chân nhân của anh vang dội.

Tần Minh mở miệng ông cụ Tôn ra và cho chất lỏng cùng với trùng độc trong lọ thủy tinh vào.

Trùng độc kéo dài tuổi thọ của nhà họ Lâm tại Tương Tây có hiệu quả rất tốt, một phút sau, thiết bị trên người ông cụ Tôn đã có phản ứng, nhịp tim dần dần được khôi phục và không ngừng mạnh mẽ hơn.

Ngay cả bản thân Tần Minh cũng rất kinh ngạc, tác dụng của trùng độc kéo dài tuổi thọ quả thật rất tốt, nhưng xung quanh cũng không có ai biết được vẻ xấu xí của vị thần bói sứt sẹo như anh.

Tần Minh đợi khoảng một hai phút thì thấy ông cụ Tôn thở ra một hơi dài, chậm rãi mở mắt ra, anh liền biết đã thành công rồi.

Tần Minh lập tức mở cửa phòng cấp cứu ra, hai tay chắp ra sau, ngẩng đầu sải bước đi tới, đứng trước mặt con cái của ông cụ Tôn, bộ dạng như một cao nhân không màng thế sự, điềm tĩnh ung dung hưởng thụ hương khói và cúng bái, nói: "Được rồi, ông cụ đã tỉnh rồi, vào xem đi."
Tất cả mọi người đều sửng sốt, đừng nói đến người nhà họ Tôn, bác sĩ trong bệnh viện cũng há hốc mồm, thần kỳ như vậy sao? Mới năm phút mà đã cứu được người rồi sao?
Bác sĩ điều trị nói: "Sao có thể chứ? Mới chỉ có mấy phút?"
"Mau lên, vào trong xem đi"
"Đi, đi xem sao."
Mọi người vội vàng cùng nhau lao vào phòng cấp cứu xem những gì Tân Minh nói có thật hay không.

Lúc này, vị bác sĩ đầu tiên xông vào phòng cấp cứu kinh ngạc thốt lên: "Trời đất ơi, không phải chứ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận